Bầu không khí trong khán đài bỗng trở nên trầm lặng một cách lạ thường, cô MC nghiêm túc nhìn Phan Thành Lương tỏ vẻ hơi thất vọng:"Vậy lúc đó em quyết định từ bỏ cô ấy?"
Anh vẫn giữ nguyên tư thái ung dung, thong thả như mọi khi, thẳng thắn trả lời:"Chỉ là từng nghĩ đến."
Ngọc Vy ngơ ngác nhìn hai người, đến giờ phút này cô mới biết lý do vì sao lúc ấy anh lại trở nên lạnh lùng như vậy. Thì ra bấy lâu nay anh vẫn luôn âm thầm cất giấu nhiều chuyện, vậy mà cô đến một tí ti vẫn không hề hay biết.
Cô vờ buồn rầu, chấm chấm nước mắt, lườm anh kể lể:"Lúc đó, đột nhiên anh ấy trở nên rất lạnh lùng. Sau ngày hôm ấy, tụi em cắt đứt mọi liên lạc với nhau. Cho đến một ngày anh ấy đăng một status..."
***
"Mặt trời lặn, ánh tà dương, cơn gió thổi phồng tay áo
Lưới tình sai do đâu, ai hiểu thấu nỗi sầu trong lòng?
Lại quay đầu, trên lầu người nào ngồi lẻ loi, dựa lan can sầu tương tư
Tỉnh rượu mà mộng chưa dứt, ai mới là kẻ phong lưu?"
Ngọc Vy tựa đầu nhìn làn mưa lớt phớt trên khung cử kính, bầu không khí hôm nay lành lạnh diệu kì. Cái thời tiết này, như phản phất đâu đó trong tâm trí cô khuôn mặt lạnh lẽo của thầy Lương hôm trước.
Cô lướt newfeed, bất giác thẫn thờ trước dòng status của ai đó, miệng lẩm bẩm đọc theo từng lời, từng chữ. Dường như mọi ý từ trong câu đều mang một vẻ buồn trách, thương tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-su-ba-dao-chi-cung-chieu-em/2020644/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.