Sau buổi gặp mặt hôm đó, Ngọc Vy không còn dám suy nghĩ vẩn vơ gì đến vị phó tổng ấy, mọi chuyện cũng dần dần bị chìm xuống, không một ai nói ra nói vào một lời nào nữa.
Nói cách khác, dạo gần đây cả tâm trí cô đều đổ dồn hết vào thầy Lương, học tập và công việc, không còn thời gian để bận tâm đến những chuyện khác.
Sáng sớm hôm ấy,
Trong sân bỗng vắng vẻ một cách kì lạ, vừa nhìn thấy cô giọng nói trầm ấm của ai đó đã cất lên.
-Sao nay em đến sớm vậy?
-Vì không giỏi nên phải siêng năng hơn ạ.-Cô mỉm cười, nhanh chóng đi cất cặp.
Thầy Lương nhìn cô, đáy mắt thoáng hiện lên một chút cảm xúc khó tả.
-Hôm nay là bữa cuối.
-Hả? Sao ạ, còn hai tuần nữa mới kết thúc học phần mà?
-Hôm sau, thầy Long sẽ về tiếp tục những tiết học còn lại.
Cô há hốc mồm ngạc nhiên, đứng đơ ra vài giây, đối phương thấy vậy cũng không bàn đến việc đó nữa. Thầy Lương đứng dậy, tay kéo nhẹ lấy tay cô ra giữa sân.
-Nào, chăm chỉ tập luyện đi, sắp hết được ưu ái rồi!
Vậy là kể từ ngày hôm nay cô không còn được gặp thầy Lương rồi sao? Hết được ngắm vẻ đẹp soái ca này rồi sao?
Đúng là có chút không nỡ a!
Không hiểu vì sao đột nhiên tâm trạng cô lại trở nên u ám lạ thường, trong lòng có chút buồn vu vơ.
Thấy cô vẫn đứng im bất động, đối phương hơi mất kiên nhẫn, nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-su-ba-dao-chi-cung-chieu-em/2020639/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.