Cô đang tính leo thang bộ thì nghe tiếng thang máy. Có rồi, có rồi, cuối cùng cũng có thang máy rồi.Cô hối hả bước vào trong, cánh cửa vừa sắp khép lại bỗng bị chặn giữa một đôi giày đen bóng của đàn ông.Cô ngước lên, mỉm cười thân thiện với đối phương nhưng chưa đầy một giây đã vội tắt lịm.Người đó bước vào, khuôn mặt lạnh tanh như tờ, chẳng buồn nở nụ cười với người vừa kịp giúp mình.Cả hai im lặng, cái im lặng khiến con người phải sởn gáy, tưởng chừng như chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến đối phương cau mày. Thật kì lạ thể loại đàn ông gì vậy? Anh ta đánh rơi bút, cô có tâm nhặt hộ thì không lấy, còn bắt cô phải lếch thếch đi kiếm phòng để trả. Chính vì thế nên đến muộn, lại còn bị trừ lương nữa. Hừ, thù này nhất định không quên.