Bạch Lan lặng nhìn màn hình máy tính, lòng thoáng hoang man hiện lên hình ảnh ai đó.
Bàn tay ai đó đang siết chặt lấy tay cô, lao vun vút trong gió.
“Tiểu Bạch, mau chạy thôi…chúng truy đuổi đến đây rồi…”
Thân xác ai đó giờ đây đã nhừ cả ra, ánh mắt vô hồn mặc cho người ta sắp đặt.
Một lúc sau,cô bỗng khựng lại:”Không, muội không đi. Bọn họ có thể sẽ làm hại Trạch Hiên.”
Anh vẫn cố sức lay cô đi:” Đi đi, không kịp nữa đâu.”
Nghe thế cô vùng vẫy dữ dội, kéo mạnh tay ra:”Buông muội ra, buông muội ra, muội phải đi cứu Trạch Hiên, muội không thể bỏ huynh ấy được.”
Nước mắt cô lại một lần nữa tuông trào mãnh liệt, mỗi tế bào dường như đều hoạt động một cách chậm chạp, đè nén đến nghẹt thở.
Trạch Hiên...Trạch Hiên…Đợi muội, muội sẽ không bỏ rơi huynh…
“Không được.”-Hắn nhìn cô, giọng dứt khoát.
Cô tức giận cắn hắn một phát đau điếng, đôi mắt đen óng bỗng mờ dần rồi trắng xóa, cô nghiến răng nhắc lại:“Muội bảo huynh buông muội ra.”
Máu chảy ra từ khóe miệng cô, chảy dài trên đôi tay ai đó, anh vẫn một mực níu lấy cô:”Không. Huynh không thể để muội đi nạp mạng được.”
Biết rằng không thể ngăn cản được ai đó, cô dùng hết pháp lực hét lên. Tiếng hét xen lẫn tiếng nấc vang dội một góc trời, nghe như tiếng sấm âm vang dữ dội. Một luồng sáng bỗng xuất hiện bao lấy người cô, lung chuyển cây cối, hất tung mọi thứ và cả ai đó ra ngoài.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-chieu-tam/2532709/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.