Màn sương trắng xóa nhẹ nhàng vây lên mảng rừng trúc, vài giọt nước óng ánh đọng trên lá tựa hồ như những mảnh pha lê lục lấp lánh. Khung cảnh nên thơ bỗng chốc bị gián đoạn bởi hàng ngàn ngọn đuốc đỏ rực.
“Vụt” dường như có âm thanh lạ vừa xuất hiện.
“Tiểu Bạch, muội đang ở đâu? Sao muội phải tránh mặt huynh? Muội ra đây đi?”
Nó lao nhanh vào trong bụi tre, bộ lông trắng muốt va nhẹ lên tán lá. Tiếng gọi ấy một lúc một gần hơn.
“Tiểu Bạch, có phải muội đó không?”
“Trạch Hiên, muội xin lỗi, muội không thể liên lụy đến huynh thêm nữa. Muội..muội…”
Đằng xa, hơi người mỗi lúc một sặc sụi. Tai nó khẽ nhếch lên, ánh mắt sợ hãi nhìn quanh bốn phương trời, trước mặt nó giờ đây là Trạch Hiên, đằng sau đó là tiếng đám dân đang bừng bừng nỗi loạn.
“Hắn kia rồi, chắc nó cũng không xa đây thôi..mau.. mau..”
“Nó kìa.”
“Tóm lấy nó.”
“….”
Nó ngơ ngác nhìn mọi sự đang diễn ra rồi đưa đôi mắt đen láy nhìn Trạch Hiên.
Trạch Hiên ngăn lại:” Đừng!!! Làm ơn dừng làm hại cô ấy, cô ấy vô tội, cô ấy sẽ không làm hại ai đâu.”
Tiếng dân mỗi lúc mỗi hùng hồn hơn, ngọn lửa hừng hực như muốn nuốt chửng cả khu rừng.
“Tránh ra…tránh ra…!!!”
“Đừng nói nhiều, lôi tên này ra đi.”
Một tên hung hãng vung nhát dao xuống, bất ngờ Trạch Hiên lao đến đỡ lấy.
Cánh tay anh giờ đây chảy đầy máu, từng giọt từng giọt tí tách rơi lên người nó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-chieu-tam/2532697/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.