Bạch Lan thẩn thờ nhìn màn mưa lớt phớt lạnh lẽo bên ngoài. Mới hôm qua công việc còn an nhàn mà hôm nay đã chất chồng như núi. Cô im lặng quan sát xung quanh, đưa tay xoa nhẹ lên bờ vai trắng ngần. Mọi người ai nấy đều đã về hết cả rồi, giờ đây cả không gian rộng lớn chỉ còn lại mình cô chơi vơi, cô độc đến đáng sợ.
Cô gấp gọn đống hồ sơ trên bàn, từ tốn xách túi rời khỏi văn phòng.
Cả dãy hành lang quanh co trước mắt tối đen như mực, chỉ vỏn vẹn một ánh đèn hắt hiu, cô quạnh.
Nó làm cô liên tưởng đến giấc mơ ngày hôm qua, những âm thanh đáng sợ lại một lần nữa xuất hiện bên tai cô.
“Tiểu Bạch…Tiểu Bạch…”
Bạch Lan khẽ rùng mình, sợ hãi nhìn màn đêm hun hút phía trước. Cô cất bước nhanh hơn, lao thẳng đến thang máy.
Cảm giác lành lạnh khẽ lan dần lên sóng lưng.
“Tíng!!!”
Cánh cửa mở nhè nhẹ, cô híp mắt nhìn ra ngoài.
“Sao không có ai hết vậy?”
Bỗng giọng ai đó vang lên làm cô giật nảy mình:“Cô đang tìm ai?”
Bạch Lan rùng mình, cố gắng bình tĩnh quan sát thêm một lần nữa nhưng lần này cũng chẳng thấy ai, cô hét toáng lên:”AAAAAAAAAAAA…Ah…ma…”
Hắn chợt xuất hiện lù lù trước mặt, gương mặt điềm tĩnh, lạnh lùng giương mắt đăm đăm nhìn cô:”Cô bị khùng à, ma ở đâu.”
Bạch Lan lúc này đang co rút mình lại, tay khẽ hé ra:”Anh...Anh là người à.”
Trạch Đông không trả lời, dửng dưng bước vào trong, đưa ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-da-chieu-tam/2532703/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.