Như mọi ngày, Ngọc Vy mệt nhoài ôm lấy điện thoại trong tay, đôi mắt xa xăm mong chờ điều gì đó. Cô bật sáng màn hình rồi lại tắt đi, không biết rằng cô đã lặp đi lặp lại hành động này bao nhiêu lần.
Cô đợi chờ chuyện gì chứ? Đợi chờ Trần Hạo sẽ lại kiếm tìm cô như thường ngày...Chuyện đó có thể xảy ra sao?
Điện thoại trong tay chợt rung lên, cô lật đật mở tin nhắn, nhưng nhanh chóng đã thất vọng.
-Chân em không sao rồi chứ?
Đôi tay cô bất giác lần xuống đầu gối, nhìn dải băng bó ngay ngắn chỉnh tề, lòng cô thoang thoảng ấm dần lên.
Ít nhất cô biết vẫn còn người quan tâm đến mình, dù người đó chỉ là một người xa lạ, một người không hề liên can gì đến cuộc sống của cô.
-Không sao ạ, chỉ là vết thương nhỏ thôi, làm phiền thầy bận tâm rồi.-cô gượng cười với chính mình, gửi đi một tin nhắn vô cùng khách sáo.
Vết thương nhỏ này làm sao sánh bằng nỗi đau trong lòng cô hiện giờ.
Vẫn phong cách lãnh đạm.
-Ừ, không sao là tốt rồi. Em nghỉ ngơi đi.
Tại thời điểm này, nick ai kia cũng vừa sáng, nhưng lần này anh không nhắn cho cô.
Đôi tay phản chủ bất giác nhấp vào nick Trần Hạo, chăm chú đợi chờ.
Anh online nhưng lại không nhắn với cô, anh thật sự chán ghét cô rồi sao?
Trong những tháng ngày qua thật sự cô cảm nhận được anh đã khác xưa nhiều lắm, không còn là người con trai luôn ân cần, kiên trì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-su-ba-dao-chi-cung-chieu-em/2020613/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.