"Tống Bắc Thần! Cậu làm cái gì vậy? Mau thả tôi ra, tôi là chị của cậu đấy!""Đương nhiên là "làm" chị rồi, chị gái tốt của tôi!" Trong toilet, Tống Vân Tịch hoảng sợ nhìn người đàn ông đang đè mình xuống bồn cầu, cô cố gắng giãy giụa: "Bắc Thần, cậu đừng có mà làm xằng bậy! Đây là loạn luân, nếu bị người khác nhìn thấy là không tốt đâu!"
"Ha ha!" Tống Bắc Thần mỉm cười hung ác, con ngươi nham hiểm ánh lên lửa giận tựa hồ muốn thiêu đốt cô. Hắn cắn răng nói: "Con mẹ nó! Năm đó, lúc cô câu dẫn tôi sao không nói chuyện này là loạn luân? Thật đúng là gái điếm còn ra vẻ thuần khiết!" Nói xong, hắn liền kéo chiếc quần lót của cô xuống. "Dừng tay!" Hai mắt Tống Vân Tịch tràn đầy vẻ sợ hãi, không dám lại chọc giận hắn, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin: "Bắc Thần, năm đó là tôi sai, sai rồi được không? Dù thế nào thì cậu cũng nên buông tôi ra trước đã!"
Tống Bắc Thần cong môi cười tà tứ, bàn tay to nhéo ngực cô một cái: "5 năm không gặp, chị gái thân yêu của tôi vẫn mê người như vậy..." "Không cần!" Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tống Bắc Thần, Tống Vân Tịch cảm thấy sợ hãi không thôi, giọng nói có chút run rẩy: "Bắc Thần, cậu mau tỉnh táo lại đi! Tôi là chị gái của cậu... Hơn nữa, tôi cũng đã có chồng, cậu tuyệt đối đừng làm chuyện gì sai trái. Trước tiên, buông tôi ra đi đã, được không?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.