Mãi đến trưa, cuối cùng cơn sốt của Nghiêm Hướng Nam cũng thuyên giảm, nhưng bệnh viện lại lo lắng cậu bị sốt lần nữa nên đã trực tiếp đưa cậu vào phòng bệnh vô khuẩn.
Thần sắc trên mặt bác sĩ Vương vô cùng nghiêm túc, ông nói với Tống Vân Tịch: "Cậu bé bây giờ phải ở trong phòng bệnh vô khuẩn, ngoại trừ nhân viên y tế, hai người cũng cố gắng ít vào đó thôi. Cậu bé bây giờ không sức đề kháng nữa, không thể chịu đựng thêm một trận cảm nào nữa. Hai người mau chóng tìm tủy phù hợp để tiến hành cấy ghép đi."
Lời nói của bác sĩ làm Tống Vân Tịch suýt chút nữa thì té ngã.
Nghiêm Diệc Sâm cũng đau lòng ôm lấy cô: "Đừng lo lắng, sẽ có tin tức tốt thôi."
Mặc dù an ủi cô như vậy, nhưng giữa hai hàng lông mày của Nghiêm Diệc Sâm cũng không che dấu được sự lo lắng.
Tống Vân Tịch nhìn qua cửa kính, thấy thân hình nhỏ gầy đang nằm bất động trên giường bệnh, trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đến nỗi cả người cô cũng run rẩy.
Thật lâu sau, cô bông nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hai mắt mở to: "Em phải đi gặp hắn! Chỉ có hắn mới có thể cứu con trai em!"
Nói xong, cô xoay người, chạy như điên ra khỏi bệnh viện.
"Vân Tịch!"
Nghiêm Diệc Sâm cả kinh, vội vàng đuổi theo.
Ánh nắng rực rỡ hòa quyện với những đám mây trắng trôi bồng bềnh, lơ lẳng giữa bầu trời xanh thẳm.
Sheraton là một khách sạn không có mái, nó nằm trên một bãi cỏ rộng lớn. Đây chính là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cuong-lai/81738/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.