Dặn dò Tống Vân Tịch ở lại bệnh viện chờ hắn, Tống Bắc Thần lên xe sau đó gọi một cuộc điện thoại, đi thẳng vào vấn đề: "30 phút nữa gặp nhau tại nhà hàng Vân Yên."
Trong phòng, Nghiêm Diệc Sâm ngồi xuống trước mặt hắn, bưng trà uống một ngụm: "Tống tổng muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."
Lần đầu tiên Tống Bắc Thần cảm thấy người nam đàn ông này thoạt nhìn cũng không quá chướng mắt như vậy, hắn không hề nghĩ ngợi gì mà hỏi: "Năm đó tôi cầm tiền về, cõi lòng đầy chờ mong đi tìm cô ấy, lại nghe được tin cô ấy đã chấp nhận lời cầu hôn của anh, đã ra nước ngoài cùng anh."
Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm đối phương, chắc chắn nói: "Bây giờ, tôi muốn nghe câu chuyện này từ lời nói của anh."
Nghiêm Diệc Sân buông chén trà, không nhanh không chậm lấy khăn giấy ra xoa xoa tay, tùy ý nói: "Muốn nghe từ đoạn nào?"
"......"
"Vậy bắt đầu từ cái đêm mưa kia cô ấy khóc lóc chạy tới cầu xin tôi đi..."
Trà hương lượn lờ, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, Tống Bắc Thần như đang hồi tưởng lại quãng thời gian trước kia...
"Nhắc đến sự việc đó, tôi nghĩ cậu phải rõ ràng hơn tôi chứ?"
Trà đã lạnh, Nghiêm Diệc Sâm nhớ tới khuôn mặt tĩnh lặng, xinh đẹp trước kia, không nhịn được mà cảm khái cười.
Hai tay Tống Bắc Thần nắm chặt thành quyền, cả người như biến thành một tảng băng, lạnh lẽo vô cùng.
Toàn thân cứng đờ, chỉ có trong lòng cuồn cuộn từng đợt sóng, nhắc nhở hắn rằng - Hắn vẫn chưa chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cuong-lai/81743/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.