"Không phải cô nói tôi là một tên tiểu tử ngốc sao?" 
Tống Bắc Thần rống giận, bàn tay to lớn tùy ý vuốt ve cơ thể cô, động tác dưới thân lại mãnh liệt như dã thú! 
Cô càng giãy giụa, hắn càng hưng phấn, lửa giận và dục vọng đan xen, tất cả đều được hắn phát tiết hết lên người cô. 
Tống Vân Tịch muốn trốn cũng không thể trốn, cũng không hề giãy giụa, trợn tròn mắt nhìn tên tiểu tử ngốc mà mình yêu đang tra tấn cô. 
Thân thể cô rất đau, nhưng tim lại như bị dính phải độc dược, vừa khổ lại vừa ngọt. 
Nếu loại phương thức này là cách duy nhất để cô có thể ở cạnh hắn thì cô tình nguyện bị hắn tra tấn! 
Tống Bắc Thần không chút nào thương tiếc mà mạnh mẽ đâm vào cơ thể cô, hung hăng nói: "Tôi nói cho cô biết, công ty của Nghiêm Diệc Sâm chính là do tôi phá! Tôi sẽ không để cho cô được sống yên ổn! Cả đời này cô cũng đừng mong sẽ được sống yên ổn!" 
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng phát tiết xong. Hắn lái xe ra ngoài, cách nhà mấy km, rồi ném cô xuống bên vệ đường, nghênh ngang rời đi! 
Mưa to tầm tã. 
Tống Vân Tịch nhìn bóng xe của hắn trong màn mưa, khóe miệng cười khổ, trông thật thê lương! 
Trở về Nghiêm gia, Tống Vân Tịch liền leo lên giường, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ một chút nào. 
Nghiêm Diệc Sâm ngủ ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng trằn trọc của cô, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường. "Vân Tịch, có phải rất khó xử không? Nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cuong-lai/81731/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.