Thời điểm hiện tại, thứ quý giá nhất của các nàng là tình bạn, sau này sẽ có thêm một thứ gọi là: tình yêu... Khi nghe bà nhắc đến việc thu các nàng làm đệ tử thì đến cả Nhã Nguyệt luôn lạnh lùng sắc mặt cũng ánh lên sự vui vẻ, các nàng ở thế giới này muốn bảo vệ mình phải có võ công. Chỉ có Vân Du là không muốn học, lí do nàng đưa ra rất đơn giản: nàng lười. Thực ra đối với một sát thủ mà nói, võ công là điều cực kì cần thiết, nhưng nàng lại không có hứng thú, chi bằng dùng thời gian đó chế ra một vài phương thuốc.
Trước kia nàng bắt buộc phải học võ là vì luôn sống trong nguy hiểm, nay tới đây, tuy là nói cổ đại giết người không cần chịu tội nhưng cũng sẽ không có ai vô cớ mà giết nàng huống hồ còn có Như Ngọc và Nhã Nguyệt. Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của nam tử bạch y ở trước mặt nàng, vẫn là cái thái độ nửa vời, biếng nhác đó. Vân Du khẽ chau mày, tại sao lại đẹp đến mức đó chứ làm cho nàng cũng phải ghen tị.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.