Như Ngọc vui vẻ dạo phổ, hai tay nàng một bên là chiếc màn thầu một bên là xiên kẹo hồ lô. Nàng thỉnh thoảng sẽ cắn một miếng màn thầu thật to, nhai hết lại chuyển sang ăn kẹo hồ lô, miệng hoạt động không ngừng. Tuy là vậy nàng cũng không quên ghé vào một vài gian hàng, chỉ cần nhìn thấy thứ gì đặc sắc liền vung tiền như nước, mua hết về. Quán trà của Vân Du mặc dù hoạt động rất tốt nhưng đó cũng chỉ là một quán trà nhỏ,hàng tháng còn phải trả tiền công cho gia nhân, mua nguyên liệu, tính ra cũng chỉ đủ để các nàng không phải lo chuyện ăn mặc chứ không dư giả nhiều. Sỡ dĩ Như Ngọc dám vung tay như vậy là vì số ngân phiếu bà bà cho các nàng trước khi xuống núi vẫn còn rất nhiều, bây giờ vẫn chưa dùng vào việc gì nên nàng lấy ra một chút, có tiền mà không xài chẳng khác nào tự ngược đãi chính mình.
Vũ Giai đi bên cạnh âm thầm rơi nước mắt, nhìn chủ tử tiêu tiền mà mặt không biến sắc như vậy nàng không biết nên vui hay buồn đây. Nàng là người trực tiếp quản lí quán trà tất nhiên biết tình hình của quán như thế nào. Như Ngọc tỷ tỷ à, tỷ mà cứ như vậy chúng ta sẽ sớm ra đường ở thôi. Nghĩ là vậy nhưng Vũ Giai cũng không dám nói ra. Nếu có Nguyệt tỷ hay Vân tỷ ở đây thì tốt rồi, ít ra 2 tỷ ấy sẽ ngăn Như Ngọc tỷ lại. Haizz, nhắc đến hai người này nàng cũng đau đầu không kém, Nguyệt tỷ từ sáng sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-dam-sau-chi-mong-la-mai-mai/8838/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.