Như Ngọc đưa nam tử vào căn nhà nhỏ bảo hắn ngồi xuống ghế rồi đi ra ngoài, lát sau nàng đi vào trên tay cầm theo một bình trà. Rót cho nam tử một chén trà đặt trên bàn rồi nói
- Ngươi ở đây, ta cũng không thể làm hại gì ngươi, chờ sư phụ và bằng hữu của ta trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với ngươi sau
Nam tử không nói gì, hắn không quan tâm khi nào 2 người mà vị cô nương này nói trở về, hắn chỉ biết khi trời tối hắn nhất định phải ra khỏi ngọn núi này
- Này, ngọn núi này cách kinh thành có xa không? Im lặng được một lúc Như Ngọc lại bắt đầu lên tiếng
- Này, này, ta đang hỏi ngươi đấy
- Xa
- Ngươi không thể nói rõ hơn một chút được sao?
- Khoảng 400 dặm
Nghe đến đây, mày đẹp liền nhíu lại,400 là bao nhiêu km nhỉ? Hừ, tại sao lại sử dụng mấy cái đơn vị khó hiểu này chứ? Làm người thông minh như nàng cũng phải bó tay
- 400 dặm là bao xa?
Lần này đến lượt nam tử nhíu mày khó hiểu nhìn Như Ngọc, nàng ta lại không biết?
- Khoảng 20 ngày đi đường
- Ồ, 20 ngày,20 ngày... khoan đã nếu là 20 ngày thì ăn uống ngủ nghỉ ở đâu?
Vừa nói xong Như Ngọc lại nhận được cái nhìn khó hiểu của nam tử, người này từ trên trời rơi xuống sao?
- Từ đây đến kinh thành phải qua nhiều thành nhỏ nữa
- Vậy sao? Ta từ nhỏ đã sống ở đây, chưa ra ngoài lần nào nên không biết gì cả. Ngươi chính là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-dam-sau-chi-mong-la-mai-mai/8831/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.