Sáng sớm, không khí trong lành mang theo chút se lạnh, mặt trời vẫn chưa lên cao, ánh nắng yếu ớt không đủ làm khô đi sương sớm trên những tán lá. Ba người Như Ngọc ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ trong sân viện, không gian có chút yên tĩnh. Cuối cùng vẫn là Như Ngọc lên tiếng trước
" Ngày mai chúng ta đi rồi, có nên nói với ba người kia một tiếng không?"
Các nàng phải trở về kinh thành, đó mới là nơi tốt nhất để vực lại Minh Dạ, chuyện ở đây cũng đã sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa để Vũ Giai một mình ở đó lâu như vậy các nàng không yên tâm. Chỉ là không biết mấy người kia có dự định gì, các nàng không tiện hỏi, bọn hắn lại đề phòng các nàng nên cũng không tiết lộ. Tuy thời gian không lâu nhưng các nàng vô thức coi bọn hắn như bằng hữu mà đối đãi. Ở thế giới này ngoài bà bà ra các nàng chỉ quen biết bọn hắn, đôi lúc còn vô thức mà ỉ lại, vậy nên không muốn cứ vậy mà đi.
" Chúng ta còn không biết bọn hắn ở đâu thì thông báo kiểu gì?" Vân Du đang rót trà vào chén giúp Nhã Nguyệt nghe Như Ngọc nói vậy, động tác dừng lại một chút, sau đó thở dài
Ba người đó chính là kiểu thần long thấy đầu không thấy đuôi, thỉnh thoảng sẽ đến đây ở vài ngày, thỉnh thoảng lại biệt tăm biệt tích có khi cả tháng trời không thấy mặt. Theo như suy đoán của Nhã Nguyệt lần này bọn hắn có lẽ sẽ đi đến 5,6 ngày. Đành chịu, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-can-dam-sau-chi-mong-la-mai-mai/2261299/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.