Bạn đang đọc truyện Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi của tác giả Tam Nguyệt Đồ Đằng. Không ngờ sau đó, cha mẹ cô thật sự lần lượt rời khỏi nhân thế, từ đó ai cũng biết cô là kẻ xui xẻo, đụng vào sẽ gặp chuyện không lành.
Lại sau nữa, cô gặp một vị tổng tài tên Quan Tự.
Vừa gặp lần đầu, Quan Tự đã ôm lấy cô, tiếng cười khẽ truyền vào tai, cô ấy hỏi cô có muốn về nhà cùng mình không.
Cái ôm vừa thơm vừa ấm này khiến Tưởng Khinh Đường chỉ muốn mãi chui vào lòng người đó, hai tay sợ hãi nắm lấy vạt áo, luyến tiếc buông ra.
"Em là......đồ sao chổi, em theo chị, chị sẽ gặp xui xẻo." Giọng Tưởng Khinh Đường dịu nhẹ, miệng nhỏ hơi mím lại, hốc mắt đỏ lên.
Quan Tự kinh ngạc, cứ cho rằng cô bé này là người câm, không ngờ lại biết nói, ngoài miệng thì cảnh cáo mình, thân thể lại luyến tiếc nắm chặt vạt áo mình.
"Không sao." Tâm Quan Tự mềm nhũn, môi đỏ kề tai người trong lòng, cười khẽ thầm thì: "Mệnh chị cứng, chuyên trị những tiểu sao chổi như em."
Hơi thở ấm áp quanh tai Tưởng Khinh Đường, mặt cô đỏ ửng, đầu chôn vào lòng người kia, không dám ngẩng lên khiến Quan Tự cười to, ôm cô về nhà.
Nếu yêu thích truyện bách hợp, bạn không nên bỏ qua Em Của Ngày Ấy hay Giảng Viên Lạc, Em Lỡ Tương Tư Cô Rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.