Nghe thấy lời này, Quan Tự cất cao giọng hỏi: "Vì sao chứ?"
Tưởng Khinh Đường sợ đến mức run lên, Quan Tự hối hận ôm lấy nàng xin lỗi: "Chị xin lỗi, chị..... chị cũng không biết mình bị làm sao."
Cô đường đường là đương gia của Quan gia, là thiên chi kiêu tử, cô đã bao giờ gặp phải bất bình trong chuyện làm ăn?
Chỉ có thiếu nữ nhỏ hơn mình mười lăm tuổi này, nhìn thấy nước mắt của nàng, tâm Quan Tự như vỡ thành từng mảnh, ầm ầm rơi xuống.
Tưởng Khinh Đường bị dọa nằm trong lòng Quan Tự khóc, khóc đến mức Quan Tự hết cách, chỉ có thể ôm lấy nàng, kề bên tai nàng xin lỗi, càng nói Tưởng Khinh Đường càng khóc lớn.
"Quan tỷ tỷ...... Quan tỷ tỷ......."
"Chị ở đây, Tiểu Đường, chị ở đây."
Ngoài ôm chặt nàng, Quan Tự không còn cách nào.
Tưởng Khinh Đường ngẩng đầu, cố gắng kề bên tai Quan Tự, nức nở nói: "Em là........ điềm xấu, chị không thể..... cưới em, chị sẽ bị..... em.... hại chết....."
"Ba mẹ...... cũng bị em...... hại chết......"
"Em là...... điềm xấu......"
"Là sao chổi."
Sao chổi.
Là từ Tưởng Khinh Đường được nghe từ nhỏ đến lớn.
Cùng với ánh mắt phỉ nhổ của người lớn và những viên đá bị đám nhóc cùng tuổi ném vào người.
Năm ấy, trong nhà Tưởng Khinh Đường có xem một quẻ, quẻ bói nói Tưởng Khinh Đường là "Thiên Sát Cô Tinh", mệnh không nên có thân nhân đã khiến người ở Tưởng gia xa lánh nàng.
Ba mẹ Tưởng Khinh Đường không nghe.
Ba mẹ nàng không nghe nên đã xảy ra tai nạn xe cộ, chết đi.
Lúc ấy, trên xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-hon-nhoc-cam-cua-toi/1655087/chuong-21-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.