"Để Quan tổng chê cười, sức khỏe của em gái tôi từ nhỏ đã yếu, lại không gặp qua nhiều người, ngày hôm qua có nhiều người đến nhà, nó bị dọa sợ, buổi tối bị lạnh nên nửa đêm phát sốt, hiện tại đã đỡ hơn rồi." Tưởng Nhược nói rất bình thường tựa như người phát sốt không phải em gái mình mà chỉ là một người xa lạ.
Quan Tự nghe hắn nói bình thường như vậy, trong lòng bắt đầu lo lắng, nghe thấy ban sáng vừa hạ sốt, càng lo lắng hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói là cảm mạo, rất dễ lây bệnh, nhưng chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày là được."
"Tôi...." Quan Tự vừa định nói mình muốn đến thăm Tưởng Khinh Đường một chút nhưng chưa nói ra đã im lặng.
Không thích hợp.
Cô và Tưởng Khinh Đường chỉ gặp mặt nhau một lần, muốn đi thăm, phải lấy lý do gì đây? Chỉ sợ Tưởng lão gia không những không cảm kích còn hoài nghi cô có âm mưu gì đó.
Cho nên lời vừa muốn nói đã ngừng lại, chỉ nói: "Tôi cũng không gấp chuyện áo khoác, tạm thời cứ đặt ở đó trước đi, cũng không cần cậu Tưởng lo lắng, mấy ngày nữa tôi bảo trợ lý đi lấy là được."
"Như vậy đi, cậu Tưởng thay tôi hỏi thăm cô Tưởng."
Quan Tự chuẩn bị gác máy.
Lại nghe Tưởng Nhược Bân nói: "Quan tổng."
"Cậu Tưởng còn có chuyện sao?"
"Ông nội đã bàn với La gia xong, mười lăm tháng sau Khinh Đường và La Miểu sẽ đính hôn."
Quan Tự nắm chặt điện thoại, nheo mắt nhìn về nơi xa, đôi mắt sâu thẳm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-hon-nhoc-cam-cua-toi/1655072/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.