Tưởng Khinh Đường như đà điểu trốn trong chăn, mãi không chịu ra.
Quan Tự kiên nhẫn đợi một chút, thấy trong chăn không có động tĩnh, cô sợ Tưởng Khinh Đường khó thở, vì thế vỗ vỗ chăn.
Vừa lúc vỗ phải đầu Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường trốn trong chăn, xoắn chặt ngón tay lại.
"Không đùa em nữa, mau ra ăn cơm đi, em không đói bụng sao?" Quan Tự cười, xốc một góc chăn lên, khom lưng, nghiêng đầu nhìn Tưởng Khinh Đường: "Chị có mua cháo, em nếm thử xem có hợp khẩu vị của mình không."
Tưởng Khinh Đường có lẽ khó thở, cả mặt ửng đỏ tựa như phát sốt, Quan Tự sờ trán nàng, không nóng, vì thế cười, xốc toàn bộ chăn lên, lộ ra gương mặt đáng thương của nàng.
Bên tai Tưởng Khinh Đường vẫn còn quanh quẩn tiếng cười khẽ của Quan Tự, hơi ngây ngốc, tâm nàng thoáng nhảy nhót, ngại ngùng nhìn Quan Tự, nàng rũ mi để Quan Tự bọc chăn quanh người mình.
Nàng vừa hạ sốt nhưng vẫn còn cảm mạo nên không thể bị cảm lạnh.
Cháo và điểm tâm được đặt trong hộp giữ ấm, vừa mở nắp ra, khí nóng cùng hương thơm bay khắp phòng, cả Quan Tự cũng cảm thấy hơi đói bụng, Tưởng Khinh Đường nghẹt mũi, không ngửi thấy nhưng nàng ngồi trên giường tò mò nhướng cổ nhìn hộp thức ăn, nhìn thấy Quan Tự gắp sủi cảo to tròn như vầng trăng khuyết khiến Tưởng Khinh Đường nuốt nước miếng, ngoài ra còn có bánh bao heo con bụ bẫm, đáng yêu và xíu mại bốn màu.
Tưởng Khinh Đường chưa từng nhìn thấy những món điểm tâm này, nàng không chớp mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-hon-nhoc-cam-cua-toi/1655075/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.