Tưởng Khinh Đường ngồi trước cửa trong chốc lát, trong lòng khi thì vui sướng khi thì buồn bực, tất cả đều liên quan đến Quan Tự.
Cây cỏ đáng thương cạnh chân nàng, bị nàng nắm trụi, chỉ còn phần rễ.
Tưởng Khinh Đường nhìn khoảng sân trống rỗng, nghĩ có lẽ Quan Tự sẽ không quay lại, vui sướng trong lòng dần giảm xuống.
Có thể gặp lại chị đã là ân điển của trời cao, sao mình có thể mong cầu nhiều hơn? Người phải biết đủ.
Người phải biết đủ.
Tưởng Khinh Đường cố gắng nghĩ như vậy, nhưng không thuyết phục được lòng mình.
Nàng cảm thấy mình thật tham lam, khi không gặp được Quan Tự, nàng nghĩ chỉ cần gặp lại thôi cũng đã cảm thấy thỏa mãn nhưng khi gặp được rồi, lại không nhịn được muốn nhiều hơn, chỉ ước gì được nhìn thấy chị mỗi ngày, lúc nào cũng có thể nhìn thấy chị, thậm chí trong lòng bắt đầu ảo tưởng, chị sẽ nhận ra mình, sẽ nhớ đến lời hứa của mình.
Sao có thể.
Biểu cảm trên mặt Tưởng Khinh Đường dần chán nản, nàng đứng lên, vỗ cỏ trên váy, chuẩn bị về phòng.
Khi vừa xoay người, nàng nghe thấy tiếng cười nói ầm ĩ truyền vào sân, tai nàng giật giật.
Nghe ra là vài nam nhân rất thô lỗ, nói to cười lớn phá vỡ sự yên tĩnh của tiểu viện, làm tim Tưởng Khinh Đường lập tức đập loạn lên.
Cửa chính không vào lại trèo tường ở rừng cây vào, khẳng định không phải chuyện tốt, khẳng định là đám người Tưởng Hoa. . ngôn tình hoàn
Tưởng Hoa là em họ của Tưởng Khinh Đường, lúc trước đi du học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-hon-nhoc-cam-cua-toi/1655067/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.