Quan Tự và Tưởng Khinh Đường ăn cơm trưa ở nhà ăn của trường xong.
Tưởng Khinh Đường cho rằng Quan Tự có việc ở đại học Tân Lĩnh nên mới vô tình gặp mình, sau khi ăn xong bữa trưa, Quan Tự sẽ bận việc của mình nhưng sự việc tiếp theo lại nằm ngoài dự kiến của Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường không hiểu Quan Tự muốn làm gì, do dự mãi, không nhịn được hỏi: "Chị..... không đi sao?"
Khoảng thời gian trước Quan Tự để Tưởng Khinh Đường nói chuyện, đọc sách đã sửa được tật xấu nói đứt quãng của Tưởng Khinh Đường một chút nhưng sau khi Quan Tự rời đi, không ai để tâm đến việc Tưởng Khinh Đường nói chuyện có lưu loát hay không, cũng không ai cố ý tập luyện cho nàng, năng lực nói chuyện của nàng về lại mức ban đầu, nói đứt quãng, bốn chữ thôi đã mất vài giây.
Quan Tự nghe thấy năng lực nói chuyện của nàng thụt lùi, trên mặt không biểu lộ gì, chỉ con môi mang theo chút trêu đùa nói: "Thế nào, em chán ghét chị đến mức chị không thể không đi?"
"Không..... không......" Tưởng Khinh Đường bắt lấy cánh tay Quan Tự, ra sức lắc đầu, ánh mắt nôn nóng.
Quan tỷ tỷ hiểu lầm ý nàng, nàng muốn giải thích với chị rằng em không chán ghét chị, một chút cũng không, em..... thích chị ở đây.....nhưng..... nhưng sợ chậm trễ chính sự của chị.
Một tháng rưỡi không gặp nàng vẫn nhát gan, hoảng loạn như vậy.
Quan Tự bị phản ứng của nàng làm cho buồn cười, trên mặt vẫn bình tĩnh, biểu cảm giễu cợt, gõ bàn nhắc nhở Tưởng Khinh Đường: "Chuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-hon-nhoc-cam-cua-toi/1655084/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.