Bị cảm vốn không phải bệnh nặng, cộng thêm Quan Tự thường xuyên đến, tâm trạng của Tưởng Khinh Đường rất vui, thân thể hồi phục rất nhanh, chưa đến một tuần đã khỏe lại.
Nhưng Tưởng Khinh Đường sợ sau khi mình khỏe lại Quan Tự sẽ không đến nữa, vì thế khi Quan Tự đến, nàng sẽ uống thuốc đúng giờ, còn thỉnh thoảng sẽ che miệng ho vài tiếng, diễn không chút giả trân.
Này khiến Quan Tự lo lắng, cô thấy Tưởng Khinh Đường vừa ho vừa uống thuốc, chau mày, thầm mắng không biết Tưởng gia mời bác sĩ kiểu gì, kê thuốc cho người ta, uống nhiều ngày rồi mà bệnh tình vẫn không khá lên chút nào, lại lo lắng bệnh của Tưởng Khinh Đường không nhẹ như lời bác sĩ nói, sợ là dấu hiệu của bệnh nặng, rất nhiều lần cô đứng ngồi không yên, muốn mang Tưởng Khinh Đường đến bệnh viên kiểm tra toàn thân.
Tưởng Khinh Đường giả vờ trước mặt Quan Tự cũng rất chột dạ, nghe thấy chị muốn dẫn mình đến bệnh viện kiểm tra thì lo lắng, sợ Quan Tự biết "âm mưu" của mình, nàng vội ngăn cản, vô cùng bình tĩnh nói với Quan Tự rằng, hai ngày trước bác sĩ đến xem nói mình sắp hết bệnh, uống thêm mấy ngày thuốc nữa sẽ hết, không cần đi kiểm tra.
Quan Tự không tin: "Ho khan đứt quãng vẫn chưa dứt, còn bảo sắp hết bệnh? Đây là lang băm nhà nào?"
"Thật sự..... khỏe rồi....." Tưởng Khinh Đường nóng nảy, đột nhiên nhớ đến mình từng đọc qua triệu chứng của dị ứng phấn hoa trong sách, nàng như tìm được cứu tính, giải thích với Quan Tự rằng, bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-hon-nhoc-cam-cua-toi/1655078/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.