Quan Tự gặp được Tưởng Khinh Đường tại tiểu viện hẻo lánh nhất của Tưởng gia.
Đây là một tiểu viện vô cùng hoang vắng, cách xa chủ trạch của Tưởng gia, ít người đến đây nên người quét sân cũng không để tâm đến nó, trong viện, cây cối mọc um tùm, cỏ dại mọc thành cụm, thoạt nhìn khác hoàn toàn với vẻ chăm chút được người làm tỉ mỉ quét tước bên ngoài. Tuy vậy tiểu viện lại mang đến cảm giác tự nhiên, thư thái.
Tiểu viện được bao quanh bởi rào tre, quanh thân cây mọc đầy cỏ dại, không ai xử lý, có tím, có xanh tạo nên nét đẹp lạ lẫm. Bên trong rào tre, là một tòa nhà cổ gồm hai lầu, phía trước là hồ nước, xung quanh có rất nhiều cây, thoạt nhìn rất cũ, cành cây tuy khô nhưng rễ sâu lá tốt.
Tưởng Khinh Đường ngồi dưới gốc cây đại thụ, đưa lưng về phía Quan Tự, vì vậy nàng hoàn toàn không phát hiện tiểu viện luôn không ai đến thăm, hôm nay lại có khách đến chơi.
Hôm nay là tiệc tối của Tưởng gia, Quan Tự được mời tham gia, uống hai ly rượu, ngại đại sảnh nhiều người ồn ào, cô ra ngoài hít thở không khí, bước chân lảo đảo, bỗng đi đến ngoài tiểu viện này.
Thời tiết mùa xuân rất tốt, gió ấm nhẹ thổi, mặt hồ xanh biếc cùng cành liễu theo gió lay động, mặt hồ yên lặng gợn từng cơn sóng nhỏ, ánh mặt trời chiếu lên mặt nước, sóng nước lấp lánh.
Quan Tự bị sóng nước chiếu vào mắt, giơ tay che mắt, từ kẽ hở giữa các ngón tay, cô nhìn thấy một bóng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-hon-nhoc-cam-cua-toi/1655065/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.