“Có ai muốn đi ăn sau khi xong việc không?” Ngài Kim hỏi, và đám nhân viên liếc mắt nhìn nhau như muốn bảo: Mày đó, mày mời ổng đi! Nếu là cách đây một tháng thì thế nào bọn họ cũng sẽ vồ vập lấy ông ta, thi nhau đề nghị quán này, quán kia, có khi còn giành nhau trả tiền nữa kìa, bởi dẫu sao ông ta cũng là tổng giám đốc, thành ra nhân viên muốn lấy lòng sếp cũng không có gì là lạ. Nhưng cho đến tuần trước, trong một lần đi karaoke với nhau, có lẽ do chén tạc chén thù quá mức mà ngài Kim đã vô tình để lộ ra bí mật: Cái chức tổng giám đốc của ông, giờ chỉ còn là hữu danh vô thực mà thôi, hay nói ngắn gọn là chỉ có tiếng chứ không có miếng. Mọi hoạt động của ngân hàng bây giờ đều nằm trong tay cô gái có tên gọi là Diana, mà mỗi lần nhắc tới cái tên này là ngài Kim trông có vẻ… xúc động lắm.
Kể từ đó, các nhân viên bắt đầu thấy ngại mỗi khi được ngài Kim rủ đi ăn uống đâu đó. Ngại vì phải trả tiền là một lý do, còn lý do khác là sợ rằng ngài Kim sẽ dùng năng lực để “ép” họ làm những việc mà họ không muốn… Ví dụ như nói ra một bí mật thầm kín, đáng xấu hổ nào đó. Mấy cô nữ nhân viên thì sợ rằng họ sẽ bị “ép” phải hiến thân cho ông ta hoặc tệ hơn… “Sao? Có ai muốn đi ăn gì không?” Ngài Kim tiếp tục hỏi. “Tôi đi với ngài!” Khang lên tiếng, “Nhưng tôi muốn làm rõ một chuyện là tôi sẽ không uống rượu đâu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.