Sau giờ làm, Hon và Đức đến bệnh viện thăm Khang nhưng lại thấy Khang đang ngủ li bì. Cả hai phải lay gọi Khang gần mười lăm phút mới khiến anh tỉnh dậy.
“Xin lỗi.” Khang nói trong khi vươn vai và ngáp dài một cái: “Do cô tôi tới thăm bất ngờ nên tôi phải uống thuốc ngủ. Loại này công hiệu lắm, chỉ sau năm phút sẽ khiến ông ngủ say như chết ấy. Mà hai người có đem đồ ăn gì không? Không à? Tệ thật, tối nay lại phải lẻn ra ngoài ăn nữa rồi.”
“Bộ bệnh viện không có cấp đồ ăn cho ông sao?” Đức hỏi.
“Không. Bệnh án của tôi ghi tôi đang trong tình trạng “hôn mê” nên tôi không có phần ăn riêng. Mà thôi bỏ qua đi, bây giờ là về chuyện của hai người, tôi đã nghe kể qua điện thoại rồi nhưng có vài chi tiết cần được làm sáng tỏ, ví dụ như: Hon, ông làm cách nào khiến gã béo thả tay ông ra vậy?”
Hon nhún vai: “Tui cũng chả biết làm sao. Tay hắn dính chặt như keo ấy nên tui dọa hắn bằng cách chỉ “hiện” ra có cái đầu và nói nếu hắn không buông tay tui thì tui sẽ khiến không chỉ là bàn tay mà còn nhiều thứ “quan trọng” khác của hắn biến mất khỏi thế giới này. Thế là hắn tự buông tay thôi.”
Khang trề môi: “Vậy là ông “dọa ma” hắn hả? Nghe có lý nhưng vẫn cứ thấy sai sai thế nào ấy nhỉ? Thôi thì cứ tạm chấp nhận vậy đi, dẫu sao cũng không gặp lại được gã béo nên cũng chả thể tra hỏi rõ ràng được nữa.”
“Ông còn nói?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tien-bo/188887/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.