Sau giờ làm, Hon và Đức đến bệnh viện thăm Khang nhưng lại thấy Khang đang ngủ li bì. Cả hai phải lay gọi Khang gần mười lăm phút mới khiến anh tỉnh dậy. “Xin lỗi.” Khang nói trong khi vươn vai và ngáp dài một cái: “Do cô tôi tới thăm bất ngờ nên tôi phải uống thuốc ngủ. Loại này công hiệu lắm, chỉ sau năm phút sẽ khiến ông ngủ say như chết ấy. Mà hai người có đem đồ ăn gì không? Không à? Tệ thật, tối nay lại phải lẻn ra ngoài ăn nữa rồi.” “Bộ bệnh viện không có cấp đồ ăn cho ông sao?” Đức hỏi. “Không. Bệnh án của tôi ghi tôi đang trong tình trạng “hôn mê” nên tôi không có phần ăn riêng. Mà thôi bỏ qua đi, bây giờ là về chuyện của hai người, tôi đã nghe kể qua điện thoại rồi nhưng có vài chi tiết cần được làm sáng tỏ, ví dụ như: Hon, ông làm cách nào khiến gã béo thả tay ông ra vậy?” Hon nhún vai: “Tui cũng chả biết làm sao. Tay hắn dính chặt như keo ấy nên tui dọa hắn bằng cách chỉ “hiện” ra có cái đầu và nói nếu hắn không buông tay tui thì tui sẽ khiến không chỉ là bàn tay mà còn nhiều thứ “quan trọng” khác của hắn biến mất khỏi thế giới này. Thế là hắn tự buông tay thôi.” Khang trề môi: “Vậy là ông “dọa ma” hắn hả? Nghe có lý nhưng vẫn cứ thấy sai sai thế nào ấy nhỉ? Thôi thì cứ tạm chấp nhận vậy đi, dẫu sao cũng không gặp lại được gã béo nên cũng chả thể tra hỏi rõ ràng được nữa.” “Ông còn nói?” Hon nhíu mày, “Nếu hôm đó ông chịu đi chung với tụi tôi thì đám kia làm sao thoát dễ dàng như vậy được?” “Ông muốn tôi chặn một người có thể Dịch Chuyển Tức Thời sao? Bằng cái gì?” Hon gãi đầu: “Ông có thể trói cô ta bằng một sợi dây vô hình. Còn không thì một “cái hộp vô hình” nào đó khiến ả không thể dịch chuyển được.” “Đừng đùa, theo tôi biết thì khả năng Dịch Chuyển Tức Thời không bị giới hạn bởi bất kì thứ gì cả. À, có thể là trừ một cái lồng sắt có điện từ, nhưng chỉ có ai mang gien X mới bị thôi. Và tôi cũng không nghĩ là tôi “đủ nhanh” để chặn cô ả đâu. Chỉ trong vài giây mà cô ta có thể dịch chuyển sáu người ra khỏi phòng mà hai người còn không kịp nhận ra nữa mà.” Khang xoa cằm rồi nói tiếp: “Nhưng mà Hon, nếu lần sau ông gặp cô ta, hãy thử lại gần và khiến cô ta Biến Mất chung với ông xem? Năng lực của ông là tạo ra một căn phòng ở chiều không gian khác, nên suy ra nếu cô ta cũng bị kéo sang không gian khác thì có “nguy cơ” cô ả không thể Dịch Chuyển trở về được. Trừ phi cô ả có thể du hành xuyên nhiều chiều không gian, nhưng tôi không nghĩa là tới mức đó đâu.” “Vậy hả?” Hon gật gật đầu, “Được rồi, tui sẽ ghi nhớ.” “Chúng ta vào việc chính đi.” Đức lên tiếng, “Ông còn định ở lại bệnh viện tới bao giờ nữa?” “Tới khi nào Hội Tiến Bộ từ bỏ việc ám sát tôi đã, nhưng chắc phải chờ hơi lâu đấy. Với lại chúng nó chắc đã biết là tôi giả vờ hôn mê rồi vì cả tuần qua có tới hai, ba người cố tới ám sát tôi. Chúng còn bỏ độc trong đồ ăn cho bệnh nhân nữa vậy nên tôi mới toàn ra ngoài ăn cho an toàn đấy thôi.” Đức thở dài và kéo một cái ghế để ngồi xuống, Hon cũng làm theo. Sau vài giây yên lặng thì Khang lên tiếng: “Thôi đừng ủ rũ vậy. Vì hai người đã kể cho tôi nghe một chuyện khá thú vị nên giờ tôi sẽ kể cho hai người những gì tôi đã biết. Hay nói chính xác là “một nửa sự thật” còn lại đấy.” Đức xoay đầu nhìn quanh: “Ông không sợ gã bác sĩ Phương biết sẽ mắng ông sao?” Khang bật cười: “Đừng lo, hắn đi ăn tiệc cưới rồi. Bây giờ hai người kéo ghế sát lại đây. Tôi nghĩ chuyện này hai người cũng nên biết vì chúng ta hiện giờ ít nhiều gì cũng dính dáng tới Hội Tiến Bộ mà.” Khang sau đó uống một ngụm nước rồi bắt đầu kể: “Hơn một tuần nằm trong bệnh viện, tôi đã moi được khá nhiều thông tin từ tên bác sĩ Phương. Tôi sẽ lược bỏ những chi tiết dư thừa mà đi thẳng vào trọng tâm nhé. Đầu tiên là về Hội Tiến Bộ: Đây là một hội kín, nghĩa là không công khai. Ai muốn làm thành viên thì phải thông qua giới thiệu và trải qua những cuộc kiểm tra lí lịch gắt gao. Hội chủ yếu lựa chọn những người có học vấn, có tài sản, hoặc địa vị cao trong xã hội. Mục tiêu của họ thì giống như cái tên: Họ muốn dùng tiền và quyền lực để can thiệp vào sự phát triển xã hội, để thúc đẩy xã hội “tiến bộ” theo cách mà họ mong muốn.” “Nhưng tất cả chỉ là lý thuyết thôi, hoặc ít ra còn áp dụng dưới thời Hội Trưởng đời thứ nhất. Phương không nhắc nhiều đến người này, đại khái chỉ nói Hội Trưởng là một bác sĩ phẫu thuật rất giỏi và có tính cách khá kì dị. Ông ta vừa qua đời vào đầu năm nay và Hội sau đó đã tổ chức một cuộc bỏ phiếu để chọn Hội Trưởng tiếp theo, sóng gió bắt đầu từ đây.” “Hội lúc này chia làm hai phe: Một bên theo ông Tú, bác sĩ nội khoa thuộc bệnh viện 115, ông này cũng là thầy của Phương. Phe còn lại ủng hộ cô Hậu, đang làm bên khâu sản xuất chương trình ở đài truyền hình. Trong cuộc bỏ phiếu đầu tiên, cả hai ứng viên có số phiếu suýt soát nhau, nhưng sau đó phát hiện ra có nhiều phiếu không hợp lệ thành ra phải tổ chức bầu cử lại. Lần này thì Hậu đắc cử.” “Ngay khi vừa lên làm Hội Trưởng, Hậu đã cho cải tổ lại rất nhiều thứ, trong đó bao gồm việc bãi bỏ kiểm tra lí lịch gắt gao khi thu nhận hội viên. Kết quả là số hội viên sau đó đã tăng lên một cách chóng mặt, nhưng số lượng không thể bù cho chất lượng được. Một số cựu thành viên, vì bất bình trước việc thu nhận hội viên vô tội vạ này nên đã bỏ đi. Những người này sau đó đã tự thành lập một hội riêng có tên là Hội Tiến Bộ Miền Đông với ông Tú làm hội trưởng. Phải, cái tên nghe khá là “củ chuối” nhỉ?” “Làm tui nghĩ tới Bến Xe Miền Đông thôi.” Hon bật cười. Khang cũng bật cười theo: “Sau đó thì… hai Hội này luôn đối đầu nhau, chủ yếu là chửi lộn qua lại vậy thôi. Nhưng theo tình thế bây giờ thì… những mâu thuẫn đã chất chồng và lên tới cực điểm rồi, nếu không được giải quyết sớm thì về sau sẽ kinh khủng lắm đây.” “Như thế nào?” Đức hỏi. “Chiến tranh!” Khang nói, “Mà tôi sợ là nó đã bắt đầu rồi. Hai người đã khơi mào nó!” Hon nhảy cẩng lên: “Ông có lộn không? Tụi tui gây chiến hồi nào?” “Cuộc đụng độ tại bệnh viện vào hôm qua đấy. Nhưng bình tĩnh nghe tôi nói hết đã. Như tôi đã nói là hai Hội này hiện đang đấu đá nhau rất quyết liệt, thành ra chỉ cần có một cơ hội nhỏ thôi, như một ngọn lửa nhỏ, cũng đủ để châm ngòi nổ chiến tranh rồi.” “Là sao?” Hon đơ mặt ra. Đức gật gù: “Tôi hiểu rồi, ý của Khang là Hội Tiến Bộ sẽ vịn vào cái cớ người của chúng bị tấn công mà tuyên chiến với Hội Miền Đông đúng không?” “Nhưng… nhưng… chúng ta đâu có theo phe Miền Đông?” Hon nói. “Chúng đâu cần quan tâm cái đó, chúng chỉ cần cái cớ thôi mà!” Khang nói, “Bây giờ dùng ví dụ này cho đơn giản nhé: Tui và ông đang giận nhau. Tui đi ngoài đường bị ai đó chọi cục đá mà tui không kịp thấy mặt. Lúc này tui nghi cho ai nhiều nhất? Chính là ông, người đang có thù hằn với tui chứ còn ai giờ?” Hon gật gật: “À, hiểu! Hiểu! Hiểu rồi! Vậy bây giờ tính sao?” “Chuẩn bị cho trận kế tiếp chứ sao nữa?” Khang ngồi dậy, vươn vai ngáp dài. “Trận gì nữa? Bộ giờ tới phiên tụi tui bị tụi nó truy sát sao?” Hon hốt hoảng. “Chắc là vậy.” Khang nhún vai, “Ông có để ý hôm đó trong phòng bệnh có gắn camera không? Nếu có thì chắc chúng đã thấy mặt của mọi người rồi.” “Tôi… tôi… đâu có để ý…” Hon lắp bắp, “Chết rồi, chả lẽ giờ mình cũng phải giả vờ hôn mê vào bệnh viện luôn sao?” “Bình tĩnh đi!” Đức nói, “Chắc không đến nỗi vậy đâu. Cùng lắm nếu có chạm mặt Hội Tiến Bộ lần nữa thì cứ chối là mình không phải theo phe Miền Đông là được.” “Sao ông lại biết về phe Miền Đông vậy?” Khang hỏi. “Ông nói gì vậy? Ông mới kể tụi tui nghe còn gì?” Đức hỏi lại. “Đúng rồi! Và lúc nãy tôi cũng có nói cả hai Hội này đều là hội kín, nghĩa là thông tin về chúng là bí mật, chỉ người trong hội mới biết thôi. Cả cái tên cũng không tồn tại trên tìm kiếm của Google nữa mà. Vậy nên nếu ông nói là ông không biết phe Miền Đông nghĩa là ông có biết phe Miền Đông…” “Rồi! Rồi! Được rồi!” Đức chắc lưỡi, “Tôi hiểu rồi! Vậy nếu có lỡ chạm mặt Hội Tiến Bộ thì chúng tôi sẽ nói là không biết gì hết, được chứ?” “Nghe vậy còn được. Mà chắc gì tụi nó chịu tin ông? Với lại nhóm của ông đã đánh bại sáu tên, nghĩa là bây giờ có sáu kẻ đang rất cay cú muốn trả thù mọi người đây.” Khang chắp tay lại, mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm: “Oan oan tương báo, biết bao giờ mới dứt đây?” “Thôi đi ông, đừng đùa nữa!” Hon nhăn mặt, “Bây giờ tui không nghĩ được gì hết. Nhưng nhiệm vụ đi tìm cô gái thì phải theo tới cùng rồi. Ông có ý gì không?” “Phải xem coi sếp có đồng ý không đã?” Khang liếc nhìn Đức. “Ông muốn sao?” Đức hỏi. “Tôi tạm thời vẫn sẽ ở lại bệnh viện để thu thập thêm thông tin về Hội Tiến Bộ, bởi “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” mà. Còn hai người thì hãy cứ truy lùng dấu vết của cô gái. Tất nhiên tôi cũng sẽ tìm cớ mà hỏi về cô gái, có lẽ cô ta thuộc về một “dự án” nào đó chăng?” “Dự án là sao?” Hon hỏi. “Thế thì phải quay trở lại với câu chuyện về Hội Tiến Bộ, ban nãy tôi vẫn chưa kể xong: Từ lúc Hội Trưởng mới kế nhiệm thì đã thay đổi cách thức làm việc của Hội. Đầu tiên cô ta chọn ra một số người có năng lực và gán cho cái tên Thành Viên Cấp Cao. Những người này được đặt tên theo chức vụ trong đoàn làm phim, bao gồm Biên Kịch, Giám Chế, Dựng Phim, Âm Thanh, Ánh Sáng… Bây giờ đến phần cách thức hoạt động, nghe hơi khó hiểu nên tôi sẽ nói chậm thôi.” “Những chức vụ Thành Viên Cấp Cao là cố định cho một người duy nhất, trừ chức vụ Đạo Diễn thì ai cũng có thể làm được. Nhưng muốn trở thành Đạo Diễn phải đi một con đường khá vất vả đấy: Đầu tiên ông không được phép là Thành Viên Cấp Cao, vì một người chỉ được mang một chức vụ thôi. Tiếp đó ông phải nghĩ ra một “ý tưởng,” nhưng không được phép sơ sài, qua loa vài dòng mà phải được trình bày trong ít nhất hai trang giấy. Sau đó ông nộp ý tưởng cho Giám Chế, người này chuyên phụ trách tiền bạc, sẽ tính toán xem “ý tưởng” có khả thi hay không, có tốn kém không, và sau khi thực hiện thì lợi nhuận thu về sẽ là bao nhiêu.” “Lợi nhuận? Tôi tưởng bọn họ làm việc vì cộng đồng? Vì mong muốn một xã hội tiến bộ chứ?” “Chỉ có bị điên, hoặc là Thánh nhân mới đi làm việc không công thôi sếp à.” Khang nói, “Tuy nói lợi nhuận nhưng họ cũng có điểm hay lắm nhé, là cân bằng. Nên hiểu không có nghĩa là 50/50, mà là không quá nghiêng về phía nào: Nếu chỉ chăm chăm làm việc vì lợi nhuận thì gọi là vô đạo đức. Còn nếu chỉ nghĩ tới cộng đồng, xã hội mà bỏ bê bản thân, bỏ bê gia đình thì là dạng “ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng.” Vì thế mà công việc của Giám Chế là đảm bảo được sự cân bằng luôn hiện hữu trong các ý tưởng.” “Và khi Giám Chế đã duyệt rồi thì “ý tưởng” lúc này sẽ chuyển qua cho Biên Kịch. Nhiệm vụ của Biên Kịch là phát triển ý tưởng theo trình tự rõ ràng, nhưng chỉ là phác thảo thôi, không cần đi quá chi tiết làm gì. Biên Kịch sẽ làm khoảng sơ sơ mười cái “kịch bản” dựa trên ý tưởng và giao lại cho người đề xuất. Người để xuất sẽ chọn một cái mà anh ta thấy ưng ý nhất và gửi lại cho hội đồng Thành Viên Cấp Cao. Nếu đa số thành viên hội đồng chấp thuận thì Kịch Bản sẽ được duyệt. Người đề xuất ý tưởng, giờ sẽ được gọi là Đạo Diễn và có toàn quyền huy động nhân lực và vật lực trong Hội để thực thi ý tưởng.” Khang nói xong thì cúi xuống lấy chai nước giấu dưới gầm giường và uống một hơi. “Chà, công phu quá nhỉ?” Đức chắc lưỡi, “Vậy thì tôi hiểu sơ sơ cái gọi là “dự án” mà ông nói tới rồi, chúng là những “kịch bản” đang được tiến hành đúng không?” “Không.” Khang lắc đầu, “Bây giờ mới thực sự vào đề đây: Theo như tôi biết thì trong nhiều tháng qua, Hội đã không tiến hành được “kịch bản” nào. Đơn giản là vì Giám Chế không chịu duyệt bất kì “ý tưởng” nào được gửi lên, cộng thêm chức danh Biên Kịch thì đang bỏ trống.” “Tại sao lại vậy?” “Hình như gã Giám Chế không đồng tình với cách làm việc của Hội Trưởng đương nhiệm nên đây giống như một hình thức chống đối. Còn về Biên Kịch thì… bởi vì người đó đã rời khỏi Hội nên chức vụ bị bỏ trống thôi, chính là bác sĩ Tú đấy!” “Là ông ta sao?” Đức chép miệng, “Nhưng xét theo thứ bậc thì hai chức vụ Giám Chế và Biên Kịch cũng khá là quan trọng đấy. Có phải Hội Trưởng đương nhiệm muốn lấy lòng ông Tú nên đã giao chức đó cho ông ta, nhưng rốt cuộc ông ta cũng bỏ Hội mà đi đúng không?” “Chắc vậy.” Khang nhún vai, “Và cũng vì không có “kịch bản” nào để làm nên sẽ không có lợi nhuận, thành ra đám hội viên không sơ múi được gì nên tỏ ra khá bất mãn. Chúng lại không làm gì được gã Giám Chế nên đành trút giận sang chỗ khác. Đó chính là những Dự Án mà chúng tự lập nên. Chắc ông còn nhớ dự án của gã Quang đúng không? Chúng nhờ một người có năng lực tiên tri để xem trước những “thảm họa” sẽ xảy ra và tìm cách ngăn chặn. “Ngăn chặn” theo ý chúng là tiêu diệt mối đe dọa, cụ thể hơn là lùng giết những người siêu năng lực như tôi chẳng hạn.” “Mà ông đã thấy gì trong tấm hình đó vậy?” Đức hỏi. “Tôi… hình như tôi sẽ “bắn” một quả cầu năng lượng khổng lồ phá hủy thành phố hay sao ấy.” “Hả?” Đức giật mình, “Nhưng năng lực của ông đâu có liên quan gì tới cầu năng lượng gì đâu?” “Thì đó! Bọn nó có chịu nghe tôi nói đâu? Cả Quang còn tỏ ra ngạc nhiên khi biết tôi có siêu năng lực nữa cơ mà. Tôi nghĩ có lẽ bọn nó chỉ muốn giết người cho “thỏa” cái “thú tính” của bản thân thôi. Ở đây có ai biết ca sĩ Tư Khỏe không?” “Có nghe qua. Ông ta ngày xưa cũng khá nổi, sau đó thì chìm nghỉm. Sau này nổi lên lại nhờ chơi Facebook. Hình như ổng mới chết gần đây phải không?” Đức nói. “Đúng rồi. Vì lão ta đã xúc phạm tới Hội Trưởng đấy. Nghe đâu hôm đó tâm trạng cô ta không được tốt, lướt Facebook gặp clip lão Tư Khỏe đang dạy con học bài mà mồm thì cứ văng tục. Cô ta vào bình luận khuyên răng, góp ý nhẹ nhàng thì bị lão Tư chửi lại cho té tát, nói móc này nọ, đã thế còn có mấy con bán hàng online vào chửi hùa theo lão nữa. Hội Trưởng nóng mặt nên kêu đám hội viên tới “xử” lão Tư luôn và ngụy trang nó như một vụ nổ bình gas. Nhưng như vậy chưa đủ, chúng còn phải truy sát luôn cả đám chửi hùa nữa. Thành ra chỉ vì từ một dòng comment mà tới mấy chục người chết.” “Ông có nói quá không đấy? Chúng máu lạnh tới mức vậy luôn sao?” Đức lắc đầu, “Người ta nói là việc của người ta, mình không phải như vậy thì mình có gì đâu mà sợ người ta nói chứ?” Khang trầm ngâm: “Nói chứ… Tui lại có chút đồng tình với chúng ở điểm này. Nhiều người nghĩ rằng có thể núp sau những tài khoản ảo để sỉ nhục, mạ lỵ, nói những lời làm đau lòng người khác. Hoặc tỏ ra thánh thiện: Tiền nhiều sao không đi làm từ thiện? Hoặc tỏ ra bố đời: Tao từng trải cái này, tao từng trải cái kia, chúng mày có như tao… blah blah. Bọn này quá đông và quá nguy hiểm. Thành ra nếu không thể bắt chúng im lặng trên mạng được thì tốt nhất hãy bắt chúng câm nín vĩnh viễn đi!” Khang kết thúc bằng một tràng cười man rợ khiến Đức và Hon giật mình. “Xin lỗi, tôi hơi quá hả?” Khang nói. “Không có gì đâu ông.” Hon nói và vỗ vai Khang, “Bây giờ tụi tui cũng đã tạm thời hiểu hiểu được tình hình rồi. Nếu vậy thì suy luận hôm qua của chúng tôi khá là chính xác: Hội Tiến Bộ bắt cóc cô gái vì muốn mượn năng lực của cô ta để giết người. Bằng cách thôi miên và bảo người đó tự sát, như thế sẽ dễ qua mặt công an điều tra hơn.” Khang gật đầu: “Có thể lắm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]