Mất gần một tuần để Hon có thể liên lạc với tất cả những người quen biết và hỏi xin sự giúp đỡ từ họ. Có năm người đã đồng ý giúp anh. Phải mất thêm hai ngày để Hon sắp xếp giờ giấc và chỗ gặp mặt thuận tiện cho cả nhóm, rốt cuộc chỉ có hai người xuất hiện, ba người còn lại đều nói xin lỗi hoặc cúp máy ngang xương, hoặc không liên lạc được.
Địa điểm gặp mặt, để cho kín đáo và an toàn, không đâu khác chính là… nhà trọ của Hon. Nằm lọt thỏm trong một con hẻm nhỏ ở quận 5, sau khi gửi xe ở ngoài thì phải đi bộ khoảng hai phút, men theo một con đường mòn nhỏ là tới. Vừa bước vào trong, Đức đã cảm thấy được sự tù túng, bức bối: Căn phòng rộng chưa tới hai mươi mét vuông, nhà vệ sinh ở góc phải trong cùng, cạnh đó là tủ quần áo, một cái bàn gỗ để làm việc. Bếp ăn ở góc trái, cạnh đó một cái tủ lạnh nhỏ. Sát tường để một tấm nệm trông đã cũ, trên đó có vài cái gối và một cái mền. Giữa phòng để một cái bàn tròn nhỏ và thấp, không có ghế, chỉ cần ngồi bệt xuống sàn là được.
Hai người bạn của Hon gồm một nam và một nữ. Người nam tên Thái, là bạn học chung cấp ba với Hon. Thái có dáng người cao lớn, vạm vỡ, làn da rám nắng, mặt nhiều tàn nhan, mắt nhỏ, chân mày đậm. Theo lời tự giới thiệu thì Thái vừa mới lên thành phố được gần một năm và đang làm công việc văn phòng cho một công ty vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoi-tien-bo/188885/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.