Khi hai đứa trẻ nhanh chóng chạy đi, người xem kịch chậm rãi lại gần. Tấm thân nhỏ nhắn vừa người ôm, nằm gọn trong vòng tay y. Y đến rất nhẹ nhàng, ôm cũng rất nhẹ nhàng, khuôn mặt tròn nhỏ ngơ ngác, thấy người lạ bế mình, vẫn bình tĩnh động đậy muốn xuống, nhưng nào thoát được vòng tay y.
Mùa xuân năm ấy, đứa trẻ kia đã có nơi nương tựa. Đêm không còn rét, không bị đói nữa, như bao người, nó cũng muốn có chỗ dựa, cũng muốn có người che chở, bị người đời bắt nạt, cũng rất muốn khóc, chỉ là... nó khóc thì được gì? Cũng không ai an ủi, nhiều năm lưu lạc, không biết nó đã "nuốt" nước mắt vào trong bao nhiêu lần, đã kìm nén uất ức trong bao lâu. Nghĩ như vậy, y không ngần ngại nhận nuôi nó, muốn cho nó một cuộc sống tốt, một cuộc sống đúng nghĩa. Phái Du Ngôn.
Giáo chủ Du Ngôn Tử Hoa, người người kính trọng. Không bàn về pháp lực, chỉ nghe tên là yêu ma trong thiên hạ đã khiếp sợ. Hôm nay phá lệ nhận một bé gái làm đồ đệ, tin này nhanh chóng lan rộng trong Thần giới! Không phản đối, mà là ngưỡng mộ đứa trẻ kia. Trong điện. Hai bên các đồ nhi xếp thành hàng dài, y phục chỉnh tề, bề ngoài nghiêm chỉnh nhưng bên trong rất nóng lòng muốn nhìn thấy tiểu sư muội...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.