Vừa thoát khỏi ngục, Diệp Phong uể oải vươn vai, thở phào nhẹ nhõm. Sống trong ngục đúng là cực hình mà! Làm gì cũng có người quan sát, muốn đi đại tiện cũng phải xem sắc mặt của cái tên quản ngục đáng ghét đó! Bức chết người!
"Ủa mà nha đầu đó đâu rồi nhỉ? Không phải nhớ sư phụ quá nên trở về rồi chứ?"
Hắn nhìn xung quanh, vẫn là khu chợ tấp nập người. Trời ngả về chiều, ánh đèn bắt đầu len lỏi mọc lên từng ngọn, người người qua lại đông đúc hơn, tìm một quán trà nghỉ ngơi đã khó, huống chi là tìm người. Hắn hất tay: "Bỏ đi, hại ta phải chịu oan ức, bây giờ chắc là đang trốn rồi..."
Diệp Phong cười nhạt, có chút buồn bã, thở dài rồi quay đi về phía Hoàng cung, trên đường đi chỉ cúi đầu, thỉnh thoảng đá văng vài viên sỏi nhỏ đi thật xa. Để làm gì? - Hắn cũng không biết nữa. Trong lòng lúc này đang rất trống rỗng, phút chốc lại cảm thấy cô đơn.
Dù sao cũng kề vai sát cánh gần nửa tháng rồi, nói nhiều không nhiều mà ít cũng không ít. Trước giờ hắn phiêu bạt chỉ có một mình, mấy ngày qua có Tử Đan bên cạnh thật sự rất vui, đã lâu lắm rồi mới có một người hợp ý hắn như vậy, có thể cùng hắn đi đây đi đó, cùng nhau uống rượu, cùng nhau làm việc mà mình thích, không bị gò bó trong khuôn khổ, tuy hay cãi vã nhưng khi hành động thì lại rất ăn ý. Trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Diệp Phong đã từng mong rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-tuc/2078369/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.