"Ta, ta..."
Diệp Phong nhìn nàng, ấp úng không dám nói. Quên cả giá lạnh mà buông bỏ chăn ấm, từ từ ghé sát bên tai nàng, thì thầm to nhỏ mà mặt đỏ ửng lên.
Khung cảnh này hiện rõ rệt trên Ngọc bảo, Tử Hoa vẫn cố gắng quan sát biểu hiện của cả hai. Nhìn thấy tiểu đồ nhi để mặc Diệp Phong đụng chạm như thế, người khẽ cau mày, trong lòng thầm mắng: "Thật không có chút phòng bị nào cả!"
Sau khi Diệp Phong đưa ra yêu cầu, không hiểu sao Tử Đan lại gật đầu đồng ý. Hắn hớn hở nhảy xuống giường, không nói không rằng liền lôi nàng đi.
"Diệp thúc! Không thể từ từ sao?"
"Không thể, càng nhanh càng tốt!"
Hai người lớn tiếng như vậy, tất nhiên ai đó sẽ nghe thấy. Nhưng mãi cũng không có động tĩnh. Căn phòng như không có người, lặng im như tờ, Tử Hoa lặng lẽ thu hồi phép thuật, đôi mắt bỗng nhìn xa xăm vô định, tay thì cẩn thận lau sạch Ngọc bảo, lau đến khi đã không còn hạt bụi nào vẫn tiếp tục lau...
"Sư phụ, Diệp thúc thúc đưa Đan nhi đi rồi sao? Sư phụ, người giận muội ấy sao?"
Dạ Minh đứng trước cửa phòng Tử Hoa, gọi mãi cũng không thấy trả lời. Đoán chắc người đang ở trong đó, nhưng không biết lý do gì khiến người trở nên như thế. Cách hắn không xa, nhị đồ đệ đứng tựa lưng vào cột nhà, từ tốn nói: "Sư phụ không giận Đan nhi, mà là muội ấy giận sư phụ. Vừa rồi nếu người có ra ngăn cản thì huynh nghĩ với tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-tuc/2078363/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.