Tử Đan và Ngự Vân Hoàng ngay cả sức cũng không còn để đánh nữa. Cả hai đều đã đói lả, cùng rúc vào một nhỏ trong phòng, một cách rất tự nhiên, Tử Đan gối đầu lên đùi Ngự Vân Hoàng, họ thôi không đánh nữa, mà bắt đầu hàn huyên tâm sự... 
"Này! Ngự Vân Hoàng, ngươi tại sao lại ở nơi quái quỷ này thế?" 
"Hừ, vì đây là nhà của ta!" 
"Của ngươi? Sao chẳng khác nào nhà hoang thế?" 
Vân Hoàng thở dài lắc đầu, đôi mắt rũ xuống, giọng buồn bã: 
"Cũng tại phu quân ta hết, dám cả gan trêu chọc ta. Vì vậy ta quyết tâm cho hắn một bài học, liền đuổi hắn ra khỏi nhà. Còn ta thì chạy đến nơi khác lánh tạm, để hắn nghĩ rằng ta không còn ở đây nữa nên ta mới biến nơi đây thành nhà hoang, dùng nơi nguy hiểm nhất làm nơi an toàn nhất!" 
Tử Đan vô cùng bất ngờ khi biết Vân Hoàng đã thành gia lập thất. Tính ra thì nàng ta chỉ lớn hơn nàng một chút thôi, vậy mà đã là thê tử của người khác mất rồi...nhưng nàng vẫn còn một điều khó hiểu: 
"Vậy phu quân của ngươi làm gì mà bị đuổi đi thế?" 
Nhắc đến chuyện đó, Vân Hoàng lại cảm thấy bực tức, nàng tùy tiện đá văng cái ghế gần đó, dậm chân mà rằng: 
"Hừ, hắn nói là sẽ lấy vợ lẻ! Cho ả ta làm Hoàng Hậu!" 
"Hoàng Hậu? Vậy chẳng lẽ..." 
"Đúng, hắn là tân Hoàng đế Lý Hoành không nên nết kia đấy!" - Đối với thân phận đặc biệt này thì Vân Hoàng cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-tuc/2078373/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.