Người vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục.
"Sư phụ?" - Tử Đan y phục không chỉnh tề, ra sức kháng cự. Vốn có thể dùng võ thuật, nhưng nếu ra tay với người...nàng không thể!
"..."
Máu trên vai tuôn xuống, lắp đầy vết hôn ái muội và lắp đầy hai tâm hồn "lạc lối". Dấu răng in trên vai, nó sẽ lành, nhưng không phai. Người có thể quên. Còn Tử Đan thì ghi nhớ suốt đời.
"Ưm..."
Mùi rượu nồng của người, trên y phục, trên tóc, trên môi, chúng dường như muốn "chuốc say" cả tâm hồn, đem nàng thoát khỏi cái gọi là "luân thường đạo lý".
Mà tại sao trong thâm tâm lại có chút vui? Có chút rung động? Rõ ràng đây là việc sai trái, đến mức không thể chấp nhận! Nàng thực sự không hiểu nỗi bản thân.
Bỗng, một giọng nói khe khẽ, thì thầm: "Các ngươi muốn lấy đạo lý để ngăn cản ta? Ha, đạo lý? Ta cần gì phải tuân thủ đạo lý?".
"Sư..." - Vẫn chưa nói hết, cơ thể nàng đã bị ôm chặt, người rụt đầu vào trong hõm vai, hơi thở nóng ran như thiêu đốt vùng da thịt nhạy cảm.
"Đan nhi, ta sai rồi phải không?"
"Ơ" - Sư phụ? Người đang nói gì? Đồ nhi thật sự không hiểu.
"Ta là kẻ xấu xa! Là kẻ bị người đời khinh bỉ! Cho dù như vậy, nàng, có chán ghét ta, bỏ rơi ta? (Siết chặt hơn) Đan nhi."
Lời nói bi thương giằng xé đã rất lâu.
Nghĩ rằng Tử Hoa có chuyện phiền muộn, bất giác vòng tay ôm lấy người. Nàng không biết, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-anh-tuc/2078358/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.