Tình yêu vốn dĩ là một điều rất thiêng liêng. Nó là tụ hợp của những gì cao quý nhất, tươi đẹp nhất, tinh hoa nhất trong nhân thế. Nếu như thật sự yêu, vậy chính là chấp niệm cả đời khó buông bỏ. Thương một người chính là như thế, tình cảm được lấp đầy, tất cả những trống vắng đều được ánh sáng của tình yêu soi rọi. Thế gian này, để tìm được một tấm chân tình đâu phải là một chuyện dễ dàng? Phải trải qua rất nhiều, rất nhiều biến cố. Càng yêu lại càng muốn chìm đắm, càng muốn say mê.
Nhưng mà, thời khắc xuyên qua đó, đối với cô hết thảy đều chính là định mệnh. Trầm luân trong một kiếp, trầm luân cả một đời, bất chấp mê muội, bất chấp tương lai.
Từng cảnh sắc xuân dần dần lộ ra, cơ thể mềm mại của cô, từng tiếng rên rỉ yêu kiều, từng cái quyến luyến thân thể, cùng trao nhau lửa nóng, cùng trao nhau tình yêu, đó là chuyện tươi đẹp biết nhường nào. Cô cuối cùng cũng hiểu được, như thế nào chính là yêu. Cô dùng cả đời, tương tư cả đời, không một lần hối hận, không một lần nuối tiếc quá khứ. Đối diện với một thế giới mới, cùng với hệ thống trải qua kiếp nạn, thiên hạ này, vốn dĩ đã là nơi chung thân cả đời.