Nghe được lời trấn an của ông, Mạc Tố Quyên đột nhiên không dám nhìn vẻ mặt của ông ngay lúc này, cô sợ mình sẽ do dự, sẽ vì ông mà do dự có nên buông bỏ kế hoạch bế đứa bé đến nhà họ Nguyên hay không... như vậy?! Chẳng phải cô đã chấp nhận bản thân không bằng một con nhỏ nghèo hèn thấp kém sao?
Trong khi Mạc Tố Quyên phân vân thì chiếc xe cấp cứu đã từ từ dừng lại, cảm nhận được bàn tay đang ông muốn buông ra, một cơn sợ hãi chợt xâm lấn trái tim cô, Mạc Tố Quyên vội vàng nắm chặt lấy tay ông, giọng nói yếu ớt hơn bao giờ hết:
"Ba~ đừng buông tay con có được không? Con sợ lắm ba ơi..."
Đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt ướt át của con gái, đáy lòng ông càng thêm điên cuồng tự trách và đau đớn, hốc mắt cay cay bắt đầu đỏ ngầu lên.
"Ba hứa. Ba sẽ không bao giờ buông tay."
Chỉ cần con cần.
Ba sẽ không như lúc trước, vì tránh bị con nói lời tổn thương mà không muốn trở về nhà, không hề hay biết ba đã vô tình làm con cảm thấy bị tổn thương, bị cảm thấy con bị bỏ rơi.
Tuy các hộ lý và bác sĩ đỡ đẻ cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng đã làm việc ở bệnh viện riêng, ai cũng là người biết giữ mồm giữ miệng. Xe đẩy đến phòng sinh, bác sĩ Lê ho nhẹ một tiếng, đang muốn lựa lời uyển chuyển nói thì đã bị ông ngắt lời.
"Đưa cho tôi một bộ đồ bảo hộ."
Bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-game-sac-tinh-nhap-vai-lam-yeu/2711364/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.