Chương trước
Chương sau
Mở cửa phòng vệ sinh, Mạc Tố Quyên mím chặt môi nhìn chằm chằm vào vạch ngang của que thử thai. 

"Con có thai?" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Mạc Tuấn lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào cô.

Một thoáng chột dạ qua đi, Mạc Tố Quyên khoanh tay, vẻ mặt ương ngạnh đáp lại:

"Tôi có thai hay không thì liên quan gì đến ông. Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây sao? Một người luôn cuồng công tác như ba tôi lại về sớm để quan tâm đến việc đời tư của con gái cơ  đấy. Thôi, tôi không cần sự quan tâm chăm sóc của ông. Ông cứ để dành tinh lực để lo cho cái công ty cưng của ông đi...và đừng có xía vào chuyện của tôi."

Đã quá quen thuộc với kiểu ăn nói xấc xược của cô, vẻ mặt Mạc Tuấn vẫn lạnh nhạt như cũ:

"Cha của đứa bé là ai?"

Sắc mặt của Mạc Tố Quyên cứng đờ, im lặng một lúc, cô lập tức thay đổi biểu cảm, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng, ánh mắt phát sáng nói:

"Phải rồi. Đứa bé này là con của Nguyên Thiệu. Ba, ba phải giúp con, ba nói với bác Nguyên là con đã có mang con trai của anh ấy. Chắc chắn anh ấy sẽ chia tay với đứa con gái quê mùa kia để lấy con."

Dường như bị suy nghĩ ấy thuyết phục, vẻ mặt của Mạc Tố Quyên càng thêm rạng rỡ, nhà họ Nguyên ba đời đều độc đinh, họ rất quan trọng về chuyện nối dõi tông đường, tuy rằng Nguyên Thiệu không yêu cô, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ yêu đứa con trong bụng cô... Càng nghĩ, Mạc Tố Quyên càng thêm hưng phấn, vội vàng bước chân tới giường cầm điện thoại lên gọi cho Nguyên Thiệu.

Nhìn hành động của cô, Mạc Tuấn vẫn đứng yên, trong đầu liên tục phân tích hậu quả xấu nhất. Nhà họ Nguyên ở thành phố này chính là một ngọn núi cao sừng sững, mà thế lực của ông, cũng không thể che chở được sự tùy hứng không biết suy nghĩ của con gái. Đã biết là biển lửa, nhưng ông lại không thể ngăn cản, chỉ có để cô nghe được ý muốn của Nguyên Thiệu, biết rõ tính cách lạnh bạc vô tình của hắn thì những lời ông nói đứa con gái này mới nghe vào.

"A Thiệu. Anh có rảnh không?" 

Nguyên Thiệu đang ngồi tâm sự vui vẻ với Lý An Ninh lại bị tiếng chuông gọi tới của cô phá vỡ, tâm trạng cực kỳ không vui nhíu mày đáp:"Không rảnh!"

Bất an xoa xoa bụng, tâm trạng vui vẻ của cô lập tức tan thành mây khói, nhưng nghĩ đến chuyện sau khi nghe xong tin tức mình có thai, chắc chắn anh ấy sẽ rất kích động chạy tới nhà cô thôi.

"A Thiệu. Em muốn thông báo với anh một chuyện."

"Sách" một tiếng, Nguyên Thiệu không hề kiên nhẫn đáp:

"Nói!"

Hít sâu một hơi, Mạc Tố Quyên cố gắng dịu dàng xen lẫn thẹn thùng nói:

"A Thiệu, em có thai con của anh rồi."

Như tiếng sét giữa đêm, vẻ mặt anh tuấn thiếu kiên nhẫn của Nguyên Thiệu chợt cứng đờ, lại rất nhanh phản ứng lại, đôi mắt đen sâu sắc khẽ cong, âm thanh trào phúng từ loa điện thoại từng chút từng chút truyền vào lỗ tai cô, khiến tình yêu mù quáng của cô giống như bị dao cắt, máu chảy đầm đìa.

"Mạc Tố Quyên. Ai không biết cô là dạng con gái gặp dịp thì chơi? Đàn ông lên giường với cô không ít cũng hơn mười thằng, cô lại dám nói cô có thai của tôi?! Nếu cô còn không biết điều gọi tới làm phiền tôi một lần nữa thì đừng có trách ở thành phố B này không còn nhà họ Mạc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.