Sắp tới ngày sinh, tâm trạng của Mạc Tố Quyên cũng bắt đầu trở nên lo lắng khó chịu, chỉ cần đứa bé trong bụng ngọ nguậy một chút thôi là cô lập tức cảm thấy bất an nắm chặt lấy bàn ấm áp của Mạc Tuấn, giọng nói cao vút xen lẫn kích động:
"Ba ơi! Đứa bé lại động! Có phải con sắp sinh rồi hay không?!"
Cho dù đã bị cô hỏi rất nhiều lần, nhưng lần nào, ông cũng nghiêm túc sờ sờ bụng cô, giọng nói trầm thấp giống như mang theo ma lực trấn an:
"Đừng sợ."
Chỉ cần một hành động đơn giản như thế, chỉ cần có một người để cho mình dựa vào lúc này, chỉ cần vậy thôi, tâm hồn luôn thiếu sự an toàn đã từ từ bình tĩnh lại. Cô đưa hai tay ôm lấy cánh săn chắc của ông, nghiêng đầu dựa vào. Giờ phút này đây, cô không muốn nghĩ đến việc gì cả, tình yêu hay ghen tị, không cam lòng hay áy náy, mệt mỏi hay lo sợ tất cả đều tan biến khi cô nắm lấy tay ông.
Cảm nhận được sự ỷ lại của con gái, trái tim người cha như muốn mềm nhũn tan chảy, ông im lặng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô. Đã lâu lắm rồi, từ ngày người đó ra đi, quan hệ của ông và con gái cũng bắt đầu trở nên xa lạ, mỗi lần gặp mặt là mỗi lần tổn thương nhau, ông có thể lạnh nhạt nghe những lời nói đầy gai nhọn của cô, nhưng là một người cha bình thường, ông cũng cảm thấy lạnh lẽo mệt mỏi. Có nhiều đêm ngồi lặng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-game-sac-tinh-nhap-vai-lam-yeu/2711362/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.