Nằm ròng rã suốt một tuần trong bệnh viện, cuối cùng hôm nay Mạc tổng mới đồng ý để cho Mạc Tố Quyên xuất viện.
Ngã người xuống nệm giường êm ái thơm ngát mùi hương quen thuộc, Mạc Tố Quyên thoải mái cọ cọ má lên gối, than thở nói:
"Cuối cùng cũng sống lại rồi." Chớp mắt một hồi, cô mới nghe thấy tiếng bước chân của Mạc Tuấn, vội vàng đứng dậy chạy ra, cô vươn hai tay ôm lấy thắt lưng của ông, sau đó thuần thục rướn chân hôn cái chóc lên cằm ông, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ:
"Thương ba quá à."
Một tay bế cục bột nhỏ, một tay xách một túi hành lý nặng nề, Mạc Tuấn chỉ có thể cúi đầu hôn lên trán cô đáp lại:
"Mỗi lần con muốn nhờ ba là con lại thấy thương ba đúng không?"
Hai cánh vẫn ôm ông, Mạc Tố Quyên quay đầu hôn cái má phúng phính của cục bột nhỏ, giọng nói vô cùng thành khẩn:
"Ba~ con thấy thương ba thì con nói thương thôi. Chả lẽ ba không thích?"
Mạc Tuấn từ chối cho ý kiến, ông vừa bế vừa xách, trên người còn đu đeo một con đười ươi nhưng bước chân vẫn vững vàng đi vào phòng.
Để túi hành lý xuống, lại đặt cục bột nhỏ đã ngủ say vào nôi đắp chăn cẩn thận xong, cuối cùng ông mới cúi đầu nhìn con đười ươi đang đu đeo trên người.
Thấy ông nhìn mình, Mạc Tố Quyên đột nhiên muốn trêu chọc ông, cô buông hai tay đang ôm thắt lưng ông chuyển sang vòng qua cổ ông, từ từ nâng cằm lên, hai mắt nhắm lại.
Không chờ Mạc Tuấn đưa ra biện pháp xử lý trường hợp này, tiếng chuông điện thoại eo éo đột ngột vang lên cắt đứt không khí yên tĩnh. Mạc Tố Quyên nhanh chóng mở bừng mắt, nhìn khoảng cách gần trong gang tấc của bốn phím môi, cô mất hứng há miệng cắn nhẹ lên cằm ông rồi chạy ra khỏi phòng bắt điện thoại.
"Có chuyện?" Nghĩ đến lý do Vân Ly gọi điện tới, nỗi đau vừa mới nguôi ngoai lại ẩn ẩn đau đớn.
"Ngày mốt là ngày người đó thành hôn, tối hôm nay hắn sẽ hẹn mọi người tới Joking tụ tập. Ừm... cậu có đến không?"
Đưa mắt nhìn bóng dáng cao lớn đang khom lưng xếp đồ cho mình, trong lòng cô liên tục dằn xé, im lặng thẩn thờ không biết bao lâu, đến khi nghe tiếng gọi liên tục của Vân Ly thì Mạc Tố Quyên mới hồi phục, khép hờ mi mắt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười băng lãnh:
"Đi chứ. Sao tớ lại không đi."
Ở đầu dây bên kia, đôi mày của Vân Ly đã chau lại như muốn dính sát vào nhau, mấy hôm trước cô từng đến bệnh viện thăm Quyên Quyên một lần, chỉ ngồi ở đó mấy tiếng thôi, nhưng cô vẫn cảm giác được ánh mắt Quyên Quyên khi nhìn bác Mạc rất giống khi cô nhìn Nguyên Thiệu. Biết được bí mật khiến sắc mặt của cô trắng nhợt không còn chút máu, đã vậy cô còn không thể nói rõ cho Quyên Quyên biết, nếu Quyên Quyên biết mình yêu cha ruột của mình, với tính cách ngang ngược của Quyên Quyên, chắc chắn sẽ có chuyện lớn. Nghĩ đến hai đối tượng cô bạn thân yêu, đầu óc lười suy nghĩ của Vân Ly như muốn nổ tung. Nửa muốn khuyên cô bạn đừng đi, nhưng nghĩ đến quan hệ cha con của hai người, cô lại không thể nói gì. Cuối cùng, Vân Ly chỉ có thể thở dài nói:
"Cậu hãy suy nghĩ kỹ. Tớ không mong cậu sẽ hối hận quyết định ngày hôm nay."
Cúp máy, Mạc Tố Quyên lại lâm vào hồi ức giữa cô và Nguyên Thiệu, có một giọng nói bảo cô buông tha, nói cô cố gắng níu kéo một tình yêu đã kết thúc chỉ khiến bản thân cô đau khổ, sẽ hối hận, nhưng lại có một giọng nói khác khuyên bảo cô nên thử một lần nữa, cô yêu anh nhiều như vậy đã lâu, còn vì anh mang nặng đẻ đau, cô có gì thua kém con nhỏ Lý An Ninh kia chứ, sao lại phải chui rúc trong nhà?
Rõ ràng trong lòng có vô số lý do nói cô không thể cam lòng, nhưng không biết vì sao, nghe giọng nói kia bảo cô nên buông tay Nguyên Thiệu, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tại sao lại không khó chịu đến mức khó thở như trước?
Là khi nào tình yêu của cô dành cho Nguyên Thiệu lại từ từ phai nhạt?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]