"Thì ra là tỷ phu đang lo sợ muội bị khó tiêu sao? Có bốn cục thịt thôi mà, còn chưa đủ nhét hết kẻ răng của muội đâu. Ha ha..."
Bốn cục thịt cũng là tiền, cho cái đồ vô công rỗi nghề ăn trộm đánh bạc như nàng ăn quả thật khiến Vương Thanh đau lòng đến quặn ruột.
Bên kia Triệu Tố Quyên đủng đỉnh bê cái đĩa thịt đi cũng tiện thể rinh luôn tô cơm vào phòng, đưa mắt nhìn miêu đại gia đang nằm yên trên giường, khoé môi nàng liền hiện ra nụ cười nịnh nọt:
"Miêu đại gia, tiểu nhân mang cơm đến cho ngài đây."
Nói xong, nàng vô cùng chân chó đặt đĩa thịt xuống như hiến vật quý cho bạch miêu. Đối với tầng lớp bình thường như Triệu gia, có thịt ăn đã là quá tốt rồi. Triệu Tố Quyên vốn tưởng bạch miêu sẽ hào hứng ăn hết, không ngờ bạch miêu ngay cả liếc mắt cũng không liếc, vô cùng lạnh lùng lấy móng vuốt đẩy đẩy ra.
[Mùi vị khó ngửi như vậy cũng dám dâng lên cho bổn quân?
Người đâu! Lôi xuống! Chém!
Miêu!]
Nghĩ đến tình hình phải luân lạc đến nơi rách nát này, tâm trạng của Hoàng thái quân càng thêm âm trầm, vậy mà nữ nhân này còn cứ nhe răng cười trước mặt hắn. Đôi mắt mèo co rút lại, Quân Tĩnh Đường lạnh lùng nói:
"Miêu!" Lại đây!
Trong mắt Triệu Tố Quyên, bạch miêu cao ngạo kêu một tiếng, không hiểu sao nàng lại giống như nghe hiểu được ý tứ trong đó. Ay da, quả là miêu yêu có khác, chắc chắn là miêu đại gia đã cảm động trước tấm lòng son sắt của nàng nên muốn kêu nàng lại truyền thụ bí kiếp phát tài, đặt đâu trúng đó chẳng hạn...
"Tiểu nhân đây. Miêu đại gia cứ nói."
Mau nói đi. Làm sao để phát...
Chữ "tài" còn chưa kịp nói thầm xong, bên má trái của nàng đã bị trảo thành chữ "tam". Ngơ ngác đưa tay bụm má, Triệu Tố Quyên mếu máo:
"Miêu đại gia. Ngài đây là làm sao? Tiểu nhân có tội tình gì..."
Lại một trảo nữa rơi xuống bên má còn lại.
"Miêu!" Câm miệng!
Hai má rướm máu đau rát, Triệu Tố Quyên uỷ khuất ngậm miệng.
Bên tai không còn tạp âm, khí lạnh trên người Quân Tĩnh Đường mới hoà hoãn một chút, nhưng bởi vì vận động mạnh vừa rồi, vết thương trên người lập tức nứt ra, dòng máu đỏ tươi trượt dài xuống, dính bết bát. Khí lạnh vừa hoà hoãn lập tức bốc lên.
"Miêu miêu miêu!" Đều tại ngươi! Còn không mau đi gọi đại phu tới băng bó cho bổn quân!
Triệu Tố Quyên đương nhiên thấy bạch miêu chảy máu. Cho dù bạch miêu không kêu, nàng cũng nhất quyết không thể để miêu yêu chiêu tài rụng một cộng lông chứ nói chuyện chảy máu.
Nàng và Hoàng thái quân cách nhau không chỉ một tầng lớp, cho nên khi bị thương cũng chỉ vội vàng lấy thuốc cầm máu giấu trong góc phòng đắp lên cho bạch miêu, sau đó lấy vải vụn băng bó lại. Còn cái gì đại phu hay nấu nước ấm lau mình... Trong nhận thức của Triệu Tố Quyên hoàn toàn không có. Bình thường ba bốn ngày nàng mới tắm một lần, mà có tắm cũng chỉ tắm nước lạnh qua loa cho xong. Vì vậy, cho dù bạch miêu có bẩn bẩn hôi hôi, Triệu Tố Quyên cũng không thấy sao cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]