Phòng bệnh đặc biệt là một căn phòng hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào của thế giới bên ngoài, im lặng đến đáng sợ. Bên trong, một thiên thần nhỏ với gương mặt tái nhợt, hoàn toàn không có sức sống đang nằm đó, dáng người nhỏ bé đến nỗi tạo cho người khác cảm giác muốn che chở. Làn mi nhắm nghiền, tựa như đang ngủ say. Nhìn qua giống hệt như một viên pha lê nhỏ bé đáng thương.
Ngày thứ ba kể từ khi Di Hân nhập viện. Vẫn gương mặt tái nhợt thiếu sức sống, làn mi nhắm nghiền chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại. Chấn Phong ngồi cạnh giường của Di Hân, cậu ngắm cô đến mức thất thần. Cậu nhớ lại từng cử chỉ, từng hành động cao ngạo của cô. Cậu còn nhớ đến cả đôi mắt màu tím lạnh lùng liếc nhìn cậu ẩn dưới làn mi kia. Cô vì cậu nên mới bị thương như thế này. Nếu hôm đó không có cô cậu sẽ ra sao chứ? Chết ư? Điều này là bất khả thi. Nhưng cho dù cậu có thể trốn được nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra. Hơn nữa cậu muốn một cuộc sống chui rúc ư? Cậu đã có quyết định cho riêng mình, cậu sẽ bên cạnh cô cho đến lúc nào cô không cần cậu nữa, dù cô không cần nhưng cậu sẽ vĩnh viễn bên cạnh giúp đỡ cô.