Di Hân hờ hững ngồi trên giường đối mặtvới cửa sổ to lớn, đôi đồng tử tím lạnh nhạt đảo mắt ra bên ngoài, nhưđang tìm kiếm thứ gì đó. Bên cạnh cô là Di Dung chăm chú nhìn Di Hânbằng vẻ mặt hết sức thản nhiên, Di Dung thực sự không thể nhìn thấu ýnghĩ của Di Hân…
Ánh mắt mông lung không xác định cứ thế không điểm dừng… Cô đang nghĩ gì?
Hơn nữa, hình như trời sắp mưa?
Bầu trời u ám dần, mặt trời khuất dạng đằng sau từng đám mây xám xịt.
Phải rồi! Mưa đi! Mưa thật to lên! Để cô còn có nơi mà trút đi nỗi lòng nặng nề này!
Di Hân ngồi khoanh chân ở yên đó, ánh mắt kia vẫn hờ hững nhìn ra phía xa xa. Cánh tay buông thõng xuống, gương mặt tuyệt mỹ hờ hững khôngchút cảm xúc, cô nhàn nhạt mở miệng:
“Tiểu Dung… Em có biết, ngày ba mẹ rời xa chị… chị đã đau đớn đếnnhường nào không?” Di Hân không ngoảnh mặt lại, cô vẫn giữ ánh mắt mônglung hướng ra phía ngoài. Từ tốn nói ra những câu hỏi bất an trong lòngmình.
“Em không thể hiểu được cảm giác ấy. Nhưng em biết chị rất đau phảikhông?” Di Dung cay cay khóe mắt, có lẽ đến cả cuộc đời này cô vẫn không thể biết được nỗi đau của Di Hân. Tại sao Di Hân lại mạnh mẽ đến thế?Chẳng nhẽ cô không thể ngừng cố gắng mà bộc lộ cảm xúc thật của mìnhđược hay sao?
“Phải rồi. Chị thì có ai có thể hiểu?” Di Hân bất giác nhếch khóemiệng lên một nụ cười bi thương, như đang cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-bao-boi-cua-nguyen-gia/2026732/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.