Thanh xuân trôi qua tựa như một cơn gió, nhưng đó là cơn gió mát lành, không vướng chút bụi bặm. Tuổi thanh xuân trôi qua để lại những dư vị ngọt ngào thanh khiết. Tình yêu tuổi thanh xuân cũng vậy, nó nhẹ nhàng, sâu đậm, xuất phát từ tình cảm tận sâu trong đáy lòng mình, chứ không toan tính vụ lợi như tình yêu của người lớn.
Sân bay thành phố A, tất cả đều đổ dồn ánh mắt vui vẻ ôn nhu về phía cô gái vừa bước ra kia. Cô gái dáng người mảnh khảnh, cao tầm một mét bảy mươi. Gương mặt được giấu dưới lớp kính đen to bản, cô diện chiếc áo phông đen đơn giản, cùng quần jeans đậm màu, bên ngoài cô khoác một chiếc áo sơmi sọc kẻ. Mái tóc màu đen tùy ý được xõa thẳng tự nhiên, đang từ từ tiến về phía họ, làn môi anh đào nhỏ nhắn kéo lên một nụ cười dịu dàng. Hẳn là một mỹ nhân! Cô gái xinh đẹp này là Lâm Hạ Băng.
Tôn Thanh Vũ ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của Lâm Hạ Băng không chịu rời. Bạn thân chí cốt từ thuở nhỏ, hai gia đình còn thân thiết. Cô cùng Lâm Hạ Băng vốn dính lấy nhau như hai chị em, vậy mà đùng một cái Lâm Hạ Băng bỗng phải sang Mỹ du học… Cả hai phải chia tay nhau! Bây giờ trở về, anh sẽ không để cô đi đâu nữa.