Phi cơ riêng của Nguyễn gia bay từ Las Vegas, Mỹ tới Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Trong một khoang riêng biệt, Di Hân lúc này đang ngủ trong lòng củaChấn Phong. Hai người tựa vào nhau mà an giấc, bình yên vô cùng. Liệu họ có thể giữ khoảng khắc này đến bao lâu?
Tới khi có tiếng gõ cửa, thông báo vào bên trong:
“Bà chủ và thiếu gia, gần đến nơi rồi ạ!”
“Tôi biết rồi.” Chấn Phong mở mắt, trả lời vọng ra bên ngoài.
“Vâng.”
Chấn Phong khẽ nhăn mày, cậu có cảm giác bất an… Từ giờ phút này, DiHân và cậu đã quay trở lại vị trí của mình. Trở lại với thân phận đãđược định sẵn.
Chấn Phong quay qua định kêu Di Hân dậy thì thấy cô đã tỉnh từ lúc nào và đang nhìn cậu bằng ánh mắt khó xác định.
“Di Hân. Chúng ta về rồi…”
“Phong à. Em có sai khi quyết định như thế không?” Di Hân nhàn nhạt mởlời, đôi đồng tử màu tím mông lung liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em không sai! Em còn cả trách nhiệm to lớn phải gánh vác ở phía sau.Anh tin ở em, cô chú đều tin ở em! Cả gia tộc tự hào về em!”
Nhìn vào đôi mắt đen trầm ổn đó, cô có lòng tin hơn hẳn. Đúng vậy, côphải tự làm chủ cuộc sống của mình. Sao có thể để một lời đe dọa làm lay động chứ? Cô thương mẹ cô, cô gắng sống bảy năm qua cũng chỉ vì giađình của cô. Giờ manh mối về mẹ đã xuất hiện, cô không tin cô không thểkhông tìm ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-bao-boi-cua-nguyen-gia/2026724/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.