“Hân à! Bảo bối đáng thương của ta! Con phải mạnh mẽ lên nhé. Gia tộc cầncon, ông ấy cần con, ta cần con. Con không được phép yếu đuối mà bỏcuộc. Phải tự đứng lên và cố gắng. Hãy nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, tavẫn luôn bên cạnh con.”
“Mẹ! Con nhớ mẹ lắm.”
“Rồi sẽ có lúc ta về với con. Cố lên nào con gái, đừng yếu đuối thế chứ?”
“Mẹ về với con được không? Con không mạnh mẽ được nữa rồi!”
“Ta phải đi bảo bối của ta… Mạnh mẽ lên con gái!! Ta luôn ở đằng sau con.”
Người phụ nữ dần tan biến trong sự bàng hoàng của cô gái đó. Trơ tay giữa không trung, cô gái bàng hoàng màkhông thể làm gì. Những gì trước mặt cô đây chỉ là ảo ảnh vô hình, côđang nắm lấy không khí, cô đang ôm không khí!
Cô gái gục ngã, cô không thể cố gắng được nữa rồi…
Amy choàng tỉnh, ánh mắt sững sờ hoảng loạn liếc nhìn xung quanh.
Tất cả chỉ là mơ thôi!
Khẽ níu vạt áo trên ngực, một làn gió lạnh lùa vào người cô.
Cô ngồi ở chiếc ghế ngoài ban công, diện bộ đồ ngủ tơ tằm thanh thoát, mái tóc nâu tự nhiên tùy ý, gương mặt láng mịn không chút son phấn, đôi mắt tím ma mị chứa đựng nỗi buồn sâu sắc thấm đượm sự cô độc.
Cô ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm mờ ảo, cô khẽ thở dài, cô lại yếu đuối rồi.
Nhưng… Cô nhìn thấy bà! Thấy mẹ cô. Bà vẫn xinh đẹp như ngày nào, vẫnánh mắt, vẫn nét mặt hiền từ ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-bao-boi-cua-nguyen-gia/2026722/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.