Nàng sống trên đời này, có cha, có mẹ, vốn dĩ không đơn độc nhưng lại toát ra hơi thở rất cô đơn. Họ đi rong ruổi nơi nơi, để lại nàng một mình với bốn bức tường vững chắc. Nàng rất khó chịu! Nếu như một ngày, nàng không còn trên thế gian này nữa, liệu đến khi nào mới có người biết tới sự biến mất của nàng? Kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất chẳng hay. Nàng đau khổ, rồi tự nhốt mình trong cái bóng lẻ loi. Cảm giác cô đơn thật là tệ hại!
Thở dài một tiếng não lòng, thế giới này, đối với nàng mà nói, giống như chỉ có một mình nàng đang sống, lạnh lẽo, thê lương. Ai cũng có quyền trưng cầu hạnh phúc. Nhưng đối với nàng mà nói, nàng chưa từng và cũng không hề có khái niệm hạnh phúc. Nàng bất lực trước thế giới này, bất lực trước cuộc đời. Nếu như nàng chưa từng tồn tại...
Nhắm mắt lại, mở mắt ra, nàng đã xuyên qua thời không tới một thế giới mới. Nơi này đối với thế giới trước đây nàng đã sống hoàn toàn không giống nhau. Ở đây, liệu nàng có thật sự đang sống? Tại đây, nàng liệu có cảm nhận được cảm giác hạnh phúc hay không? Dấu chân đơn độc, nơi nào mới thuộc về nàng? Ai chờ nàng nơi đây? Ai đợi nàng nơi đây?