*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tập Thiện Đường
– Hôm nay đã dạy đến phần nào rồi?
Nghe Hoàng thượng hỏi, lão sư liền cung kính trả lời một hai. Trong lúc đó, Hoàng thượng đi một vòng quanh lớp học, mắt nhìn vào bản viết trên bàn của các học trò, hễ bước tới bàn của ai thì đứa đó vô thức là căng cứng cả người. Hoàng thượng như không thấy sự lo lắng của tụi nó, vẫn thản nhiên như thường nếu thấy hợp ý cái nào thì lấy lên để xem một hai. Đứa được cầm bài lên đương nhiên càng căng thẳng nhưng trong lòng vẫn có chút tự hào, mong mỏi Hoàng thượng sẽ chú ý đến mình nhiều hơn.
Thế nhưng, lão Hoàng thượng chẳng nói câu nào, cứ thế đi qua khiến bao đứa phải hụt hẩng.
Dần dà, Hoàng thượng đã đi gần hết lớp. Theo bước chân Hoàng thượng tới gần, Nam Chánh Can càng kích động, trái tim thêm đập rộn ràng. Hoàng đế khi đó dường như đã bắt gặp ánh mắt trông chờ của Nam Chánh Can, thế nhưng, hắn lại thu hồi tầm nhìn, xoay đầu đi mất.
Nam Chánh Can ngỡ ngàng, trân trối nhìn theo bóng lưng xa dần kia, không thể thốt ra được tiếng gọi:
“Phụ hoàng…”
…
– Các ngươi cho điều gì là quan trọng nhất đối với Nam Quốc?
Hoàng đế đột ngột cất tiếng hỏi bọn nhỏ.
Mọi người sửng sốt trước câu hỏi bất ngờ của Hoàng đế. Một vấn đề tuy nói rõ ràng nhưng thật chất rất mơ hồ! Cái gì là quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ngu/123114/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.