*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– Ngũ hoàng tử.
Nam Chánh Can không nghĩ mình sẽ gặp Hữu Thiện, càng không ngờ Hữu Thiện lại tìm đến mình.
Dù Nam Chánh Can nhỏ tuổi hơn nhưng tâm tính lại lớn hơn đồng lứa rất nhiều, lại là đứa bé mặt lạnh thành ra lại tạo thành áp lực đối với Hữu Thiện.
Hữu Thiện hít một hơi sâu rồi cúi đầu trước Nam Chánh Can, thành thật nói:
– Tạ ơn cứu giúp của Ngũ hoàng tử lần trước.
Không nhắc tới thì Nam Chánh Can cũng chẳng buồn nhớ, hắn khi đó ra tay chỉ vì qua Hữu Thiện nhìn thấy hình ảnh trước kia của mình. Rất hổ thẹn! Muốn chính tay chấm dứt ký ức, hắn sẽ không bao giờ lại thành người yếu ớt như vậy!
Vì vậy, hắn chẳng mong chờ Hữu Thiện sẽ nhớ ơn mình.
– Ngũ hoàng tử, hãy để Hữu Nhân trở thành người của ngài!
Hữu Thiện dõng dạc nói, ánh mắt đầy quyết tâm.
Hữu Thiện đã tận mắt chứng kiến sự kiên trì đến cố chấp của Nam Chánh Can, hắn cũng không phải kẻ ngốc. Trước kia, Nam Chánh Can bị các lão sư chèn ép, không để bộc lộ tài hoa, Hữu Thiện không phải đứa bé ngây ngô, hắn biết, chỉ là khi đó không quan hệ đến hắn, hắn đương nhiên lựa chọn mắt điếc tai ngơ.
Hắn còn nhớ rất rõ ngày Nam Chánh Can và Hoàng thượng đối mặt nhau. Dù biết đạo lý trị quốc lấy dân làm gốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ngu/2068433/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.