*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Tâm Phi mở mắt ra thì đã thấy mình đang ở Bảo Tâm Cung. Tâm Phi vùng ngồi dậy, liên tục gọi:
“Thúy Nhi… Thúy Nhi…”
“Nương nương, nương nương bình tĩnh lại đi…”
Một lão cung nhân vội chạy tới giữ Tâm Phi lại. Tâm Phi vùng vẫy một lúc rồi từ từ xịu xuống.
“Nương nương, người không thể kích động như vậy. Người không lo cho bản thân mình thì cũng phải lo cho tiểu Hoàng tử trong bụng, người đã có mang hơn ba tháng rồi…”
Tâm Phi chết lặng, không nghe thấy những gì lão nói. Về sau càng như cái xác không hồn.
Qua hai hôm sau, Hoàng đế Diên Khánh mới tới thăm Tâm Phi. Dù biết Hoàng đế tới gần, Tâm Phi vẫn không động đậy, ngồi ngây như tượng. Hoàng đế Diên Khánh ngồi xuống cạnh nàng, nói:
“Con cũng đã có, nàng sắp làm mẹ rồi. Không phải trước kia nàng vẫn luôn mong mỏi có con sao, muốn gặp con của chúng ta….”
Nước mắt Tâm Phi lại rơi xuống, Hoàng đế Diên Khánh lau cho nàng, thủ thỉ:
“Đừng khóc, sẽ không tốt.”
Tâm Phi ngước mặt lên nhìn Hoàng đế Diên Khánh, hỏi:
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?”
“Chàng biết Thúy Nhi vô tội, tại sao lại trơ mắt nhìn nàng chết oan ức?”
Hoàng đế Diên Khánh im lặng một lúc rồi nói:
“Ta làm tất cả để bảo vệ nàng!”
Tâm Phi nhìn Hoàng đế Diên Khánh một lúc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ngu/2068453/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.