*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến bây giờ, Ngô thừa tướng vẫn chưa hoàn hồn. Nhớ tới vẻ mặt đen thui của Hoàng đế Diên Khánh, kão không ngừng tự hỏi liệu mình có làm sai hay không.
Ngô Ngọc Hoa lại bình tĩnh hơn lão rất nhiều. Vén vén lại mái tóc bị rối, lạnh lùng nhìn Ngô thừa tướng, nàng ta lên tiếng mỉa mai:
“Bộ dạng của cha thật thảm hại!”
Những ngày yên lành của lão không phải bị chính Ngô Ngọc Hoa khấy đảo hay sao, nàng ta còn dám lên tiếng châm chọc?
Rầm
Ngô thừa tướng hắt chén trà trên bàn xuống đất, hét lớn:
“Đồ bất hiếu, ngươi quỳ xuống cho ta!!!”
Ngô Ngọc Hoa không nghe, thái độ càng sưng sỉa khiến Ngô thừa tướng lại tức tới đau tim, phải thở hồng hộc.
“Rốt cuộc… rốt cuộc ngươi quay về để làm gì?”
Ngô Ngọc Hoa đáp:
“Ta chỉ muốn lấy lại những gì mình vốn có, những thứ đáng lẽ phải thuộc về ta!”
“Thuộc về ngươi? Cái gì của ngươi chứ?”
Ngô Ngọc Hoa trừng mắt nói:
“Tên của ta, danh phận của ta, địa vị của ta… ta đều muốn lấy lại!”
“Ngươi… ngươi điên rồi!”
Ngô Ngọc Hoa nghe vậy lại bật cười, thản nhiên nói:
“Phải! Ta điên rồi! Là chính ông bức ta vào đường này!!!”
Ngô thừa tướng khó khăn nói:
“Chính ngươi… Là chính ngươi tự mình bỏ đi…”
Tự nàng ta tự bỏ qua tất cả, giờ lại quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ngu/2068447/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.