Đúng như Cửu Y đoán trước, ban ngày từ lúc tờ mờ sáng, Nam Chánh Can đã phải đến thư phòng để học cùng các Hoàng tử khác đến trưa mới trở về. Ngoại trừ buổi sáng phải thức sớm một chút để giúp Nam Chánh Can rửa mặt và dọn dẹp phòng ốc ra thì Cửu Y hoàn toàn tự do, thích gì làm đó mà chẳng sợ ai trách mắng vì phòng của Nam Chánh Can cấm tiệt người khác lai vãng, cả Hồ quản sự từ lúc phân công cho Cửu Y xong thì cũng chẳng mấy khi xuất hiện, nếu có thì cũng chỉ để đảm bảo Cửu Y hoàn thành đúng việc.
Cửu Y đắc chí cười mãi không thôi.
Cửu Y là con sâu ngủ, từ kiếp trước tới giờ vẫn như vậy, trước kia tự hiểu hoàn cảnh không cho phép nên mới phải tạm dẹp đi sở thích của mình. Hiện tại, cơ hội đã đến, nếu không ngủ bù lại những ngày vất vả trước đó, nàng không phải Cửu Y rồi.
Vươn mình ngáp dài sau một giấc no nê, xem lại thời gian thì sắp đến giờ Nam Chánh Can đi học về rồi. Cửu Y ngồi dậy, vuốt vuốt lại vạt áo, chuẩn bị chờ Nam Chánh Can về thì phục vụ cơm trưa.
Chờ mãi không thấy người, Cửu Y ngồi xuống bàn nhỏ, hai tay gác cằm cảm thán: cuộc sống của những đứa trẻ trong cổ đại thật chẳng dễ dàng gì. Trời còn chưa sáng đã phải dậy đi học, tới trưa trời mới được trở về. Cửu Y không biết tất cả những đứa trẻ ở thời đại này đều như vậy hay chỉ những đứa bé trong Hoàng tộc mới phải như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ngu/123109/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.