Tình yêu thật sự khiến cho người ta mê loạn. Nó vốn dĩ không có ngọt ngào khi như ta nếm thử một viên kẹo ngọt, mà lại đan xen vừa ngọt ngào vừa đắng chát, muốn nuốt xuống không được, nhưng lại cứ bất chấp điên cuồng ăn. Giống như khi ta say mê một cuốn truyện nào đó, cho dù người ta phê phán như thế nào cũng đều là không màng, bởi vì, nếu đã là yêu thì cũng chỉ có một mình ta mới cảm nhận được sự khác biệt của đối phương mà thôi.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Gặp nhau là do duyên số đã an bài, nhưng nếu như gây ra nhiều tổn thương cho đối phương, sợ rằng tất cả đều sẽ hóa thành tro bụi. Có đôi khi, người ta có thể vì yêu mà mù quáng, cũng có đôi khi, vì yêu sẽ buông bỏ được hết tất cả. Không một ai là hoàn hảo, cho nên họ luôn muốn tìm cho mình một người tâm đầu ý hợp, bù đắp những khuyết điểm mà ta không thể sửa được. Duyên phận thực sự là rất thật kỳ. Đối với một người khi yêu mà nói, chẳng có gì là sai trái khi ta làm tất cả vì người đó, nhưng có đôi khi, cách làm của họ là sai trái, gây nên một hồi lại một hồi thương đau.