“Cậu còn muốn như thế nào, tôi chấp nhận là được không phải sao?”
Ngón tay Cố Liên Phong khẽ động, liền muốn đụng đụng chỗ vừa bị hôn, nhưng hắn kiềm chế,ngược lại đẩy đối phương ra: “Tôi muốn tôi không chơi, hảo tụ hảo tán, cậu đồng ý không?”
Sở Hạo Dương càng thêm dùng lực đè hắn lên tường, từng chữ một: “Không có khả năng, cậu đừng nghĩ!”
Cố Liên Phong cười một tiếng, không nhịn được nói: “Vậy cậu muốn thế nào? Cậu..”
Sở Hạo Dương hôn lên.
Lúc này không phải tại khóe miệng.
Cảm giác mềm mại lại khiến cho cả người hắn đều cứng đờ, thẳng đến khi xúc cảm ướt át dầnthăm dò vào trong miệng hắn, Cố Liên Phong vội vàng nắm lấy vai đối phương.
“Sở Hạo Dương…” Hắn ở một khoảng cách cực gần nhìn người bạn nối khố vẫn chơi vớihắn từ nhỏ đến lớn, nhất thời trong đầu xẹt qua vô số ý tưởng, nhưng lại buông tha chotừng cái một: “Tôi không muốn đoán, cậu nói cho tôi, tôi chấp nhận cậu cái gì?”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của đối phương, hắn bất đắc dĩ cười cười, rốt cuộc vẫn phải trả lời: “Tôi mất trí nhớ.”
Cơ thịt dưới tay bỗng nhiên siết chặt, Sở Hạo Dương dường như muốn đến càng gần.
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói tôi mất trí nhớ.” Cố Liên Phong lặp lại một lần, ngược lại thả lỏng: “Đừng hỏi,chính là ý tứ trên mặt chữ, tôi hiện tại thật sự là rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ,trong đó bao gồm… cậu nói tôi chấp nhận cậu?”
Môi Sở Hạo Dương khép khép mở mở, không thể tin mà không ngừng quan sát hắn.
Đột nhiên giống như bừng tỉnh đại ngộ buông tay ra, cảm giác đau đớn bỗng ập đến, mặt mũi vặn vẹo hút khí, chậm rãi quay về trên giường.
“Vậy cậu còn nhớ rõ cái gì?”
Cậu bất động thanh sắc đánh giá Cố Liên Phong, đưa tay vỗ vỗ bên cạnh mình: “Đến, chúngta ngồi xuống nói chuyện.”
Khóe miệng Cố Liên Phong giật giật, hắn thầm nghĩ, tiểu tử Sở Hạo Dương này, chỉ cần cóchút cơ hội như thế, nhất định sẽ nắm lại quyền chủ động vào trong tay mình, cậu được lắm,vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn đẩy đến trên tay người ta.
Trên môi vẫn lưu lại xúc cảm mơ hồ, Cố Liên Phong khẽ thở dài, thẳng lưng, chậm rãi bước đi thong thả ngồi xuống: “Đều nhớ, ngoại trừ chuyện của chúng ta, cái khác một chút cũng không quên.”
Sở Hạo Dương quan sát hắn, bắt đầu hỏi hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-che-nguoi-yeu/53633/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.